Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 302 : Đậu xanh đây là núi thây biển máu ấy chứ!

Ngày đăng: 13:22 30/04/20


Hay là… Sờ vào tí thử xem?



Trong lòng có ý định này, thế thì khát khao muốn thực hành không thể nhịn nổi…



- Thử xem thì thử xem!



Ba cô gái nhìn nhau gật đầu, Vân Vân lên trước, khuôn mặt nhỏ nhắn của con nhỏ đỏ bừng, thò ngón tay nhẹ nhàng chọc một phát, sau đó phát biểu cảm tưởng:



- Ê ê, cứng ghê á!



- Tớ xem thử tớ xem thử!



Phương Phương chen tới, lấy điện thoại chạm:



- Được ghê đó nha, mới sáng đã thế rồi, chẳng lẽ là trai tân à?



- Trai tân!



Ba cô gái đồng thời kinh hô:



- Bây giờ còn tồn tại loại động vật quý hiếm này à?



Vân Vân cảm thán:



- Haizzz, to đầu mà vẫn là trai tân, thật là đáng thương quá đi, thế này thì cảm tình thất bại tới mức nào đây…



- Ê các cậu nói xem…



Chu Chỉ Kỳ là hào phóng nhất:



- Cầm cái này có thể lôi thân thể của hắn lên được không?



Vân Vân và Phương Phương cùng suy nghĩ:



- Nói không chừng ấy… Hay là Chu Chu thử xem?



- Hay là thôi đi.



Chu Chỉ Kỳ hắng giọng, sau đó chớp mắt làm bộ nghiêm trang:



- Ây dà tớ đi mua bữa sáng trước cái đã, hôm nay chúng ta còn phải đi thử giọng nữa cơ.



Cô nói rồi đi thay quần áo…



- Khinh bỉ!



Vân Vân và Phương Phương cùng nhau giơ ngón giữa lên:



- Muốn mà không dám làm!



- Vô nghĩa.



Chu Chỉ Kỳ hừ hừ nói:



- Người ta là con gái nhà lành!




- Nhiều người ghê!



Chu Chỉ Kỳ vừa xuống xe lập tức ngây ngẩn cả người:



- Chỉ riêng xếp hàng thôi đã mất hai giờ rồi ấy!



- Đúng rồi.



Trương Tiểu Kiếm vừa uống sữa đậu nành vừa gật đầu:



- Không ít người đấy, đừng vội, mình chậm rãi xếp hàng. Dù sao thì bất kể nói thế nào, chỉ cần báo danh là có cơ hội thử giọng. Nói chứ cô chuẩn bị hai bài hát không có vấn đề chứ?



Hai bài hát mà Chu Chỉ Kỳ chuẩn bị đều là của Đặng Tử Kỳ, một bài là “Bong Bóng”, một bài khác là “Hồi Ức Đồng Hồ Cát”, đều rất êm tai, cao âm cũng khá tốt, cực kỳ thích hợp phát huy.



- Không thành vấn đề.



Chu Chỉ Kỳ gật đầu:



- Mỗi lần đi KTV tôi đều hát bài này, thuộc lòng!



Ừm, bình thường mà nói thì hay hát sẽ tự tin hơn. Dù sao là thử giọng, không yêu cầu cao như vậy. Mọi người đi theo Chu Chỉ Kỳ lãnh một tờ giấy báo danh trước, bắt đầu điền vào giấy. Chỉ là một ít tin tức cơ bản cùng với sơ yếu lý lịch cá nhân. Lúc điền số đo ba vòng thì Trương Tiểu Kiếm cố ý liếc nhìn, thấy Chu Chỉ Kỳ cực kỳ trịnh trọng điền ba con số 88 - 55 - 92 lên.



Trương Tiểu Kiếm: “!!!”



Ba vòng đúng là ngon nghẻ…



Điền xong, Chu Chỉ Kỳ nhận được một bảng số, trên đó viết số 164, hẳn là số thứ tự của cô lúc thử giọng. Bốn người cùng vào đại sảnh KTV với đám người. Nhanh chóng tới mười giờ, lúc này có một nhân viên công tác đi ra từ bên trong, bắt đầu thông báo với mọi người:



- Báo danh chú ý, lát nữa mọi người đi theo thứ tự. Bạn bè người thân có thể đi theo quan sát, kết thúc thử giọng nhất định phải rời khỏi sân khấu. Bây giờ số một đi vào trước. Số một!



Số một là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi. Nhóm bạn bè của hắn ước chừng có bảy tám người, ào ào đi vào trong.



Sau đó chừng một phút sau lại ủ rũ đi ra… Vừa thấy đã biết là ăn hành rồi…



Quá trình vẫn rất nhanh chóng. Hầu như một phút một thí sinh. Đa số đều ủ rũ đi ra, khiến Chu Chỉ Kỳ càng khẩn trương hơn:



- Em trai nhanh bói xem chị có thể vượt qua không?



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Thế này bảo tôi nói thế nào?



Nhanh chóng đến lượt Chu Chỉ Kỳ đi vào thử giọng, ba người Trương Tiểu Kiếm vừa đi vừa cổ vũ Chu Chỉ Kỳ:



- Cứ hát cho tốt, đừng căng thẳng!



Đi vào phòng lớn thử giọng, Trương Tiểu Kiếm quan sát giám khảo. Hai nữ một nam, cũng đều rất trẻ tuổi, nhưng đều không nhận biết, không biết mời đến từ chỗ nào.



Chu Chỉ Kỳ đi đến đằng trước lấy lại bình tĩnh, cầm micro lên bắt đầu chuẩn bị thử giọng.



Không ngờ đúng lúc này, Vân Vân bỗng thọc Trương Tiểu Kiếm một chút, vội nói:



- Không ổn, Trương đại sư, Chu Chu đang sợ! Anh nhìn tay nó đang run kìa!