Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 331 : Các cụ nói rất hay, ngày nào hay ngày nấy...

Ngày đăng: 13:23 30/04/20


Trương Tiểu Kiếm: “...”



Lực lượng của Tâm Tâm nhà chúng ta quá khủng bố. Tạo vật hệ thống trong mắt cô nàng quả thực như là đồ chơi ấy...



Thôi, chấp nhận đi, đây chính là ý trời đấy... 



Chẳng qua là ấy ấy thôi mà, anh đây cũng là người đã từng xem mấy chục Tb tài nguyên rồi...



Xé hết xé hết áo!



Xé hết xé hết quần! 



Xé hết xé hết tất cả!



Hành vi của con nhỏ này thật là quá dã man, Trương Tiểu Kiếm nhìn mà run sợ trong lòng, hoàn toàn là hành vi bạo lực ấy chứ!



Nhưng chỉ chớp mắt mấy phát, Trương Tiểu Kiếm đã trần trụi nằm trên giường, sa mạc lời nhìn Tiêu Thần Tâm. 



Ra giường cũng xé luôn xé luôn!



Trương Tiểu Kiếm: “...”



Tiêu Thần Tâm quỳ trên giường lớn, dịu dàng nhìn Trương Tiểu Kiếm nói: 



- Thầy ơi, em đẹp không thầy?



Trương Tiểu Kiếm:



- Đẹp... Đẹp lắm! 



Lát nữa có khi nào bị con nhỏ này đè chết không ta?



Nghĩ vậy, ánh mắt Trương Tiểu Kiếm chậm rãi dời xuống, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện muốn đọc một câu “Cỏ thơm um tùm cồn anh vũ”, dù sao thì bây giờ đối với hắn mà nói câu thơ này có ý nghĩa không tầm thường chút nào...



Sau đó hắn lập tức phát hiện, ể? Cỏ thơm đâu?! 



Chời má, bên dưới lại không có!



Trống trơn!



- Đang nhìn cái gì? 



Trên người Tiêu Thần Tâm nổi lên một lớp màu đỏ say lòng người, dịu dàng nhìn Trương Tiểu Kiếm, ánh mắt cũng dời xuống, bỗng kinh hô:



- To dữ vậy!



“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +218 đến từ Tiêu Thần Tâm!” 



Trương Tiểu Kiếm: “!!!”




Trương Tiểu Kiếm chậm rãi nói: 



- Bùa may mắn còn cần tăng tốc thêm chút nữa, bây giờ lượng tiêu thụ mỗi ngày vẫn quá ít. Thật không được nữa thì em tìm nhiều nhà đại lý hơn nữa đi, bảo họ cùng bán với mình.



- Vâng, em biết rồi.



Tiêu Thần Tâm cũng cảm giác được có gì đó không đúng lắm, nhìn Trương Tiểu Kiếm lẩm bẩm: 



- Thầy ơi, có phải là thầy sắp phải đi về rồi không? Chuyện mà thầy đang làm ấy, có phải là... rất lớn hay không vậy?



- Có thể nói là cực kỳ lớn.



Trương Tiểu Kiếm gật đầu nhẹ nhàng, sau đó ôm Tiêu Thần Tâm vào lòng nói: 



- Nếu làm không tốt, có khả năng là thế giới của chúng ta sẽ... Dù sao thì em chỉ cần biết một chuyện thôi là được. Cho dù phải liều mạng thì thầy cũng sẽ tranh thủ cứu mọi người!



- Em biết ngay là chuyện này nhất định không nhỏ mà.



Tiêu Thần Tâm nói: 



- Bên ngoài cảnh sát tuần tra đi khắp nơi. Trước kia em còn tưởng là chuyện bình thường, bây giờ xem ra rõ ràng là không quá bình thường. Đi thôi, thầy, bất kể thế nào thì Tâm Tâm vĩnh viễn chờ thầy mặc mưa mặc gió!



Hai người lại tựa vào nhau một lúc, sau đó Trương Tiểu Kiếm quyết đoán mặc quần áo.



Hết cách rồi, việc có nặng nhẹ, việc chính quan trọng. 



- Thầy, lần sau thầy có thể ra ngoài là khi nào?



Lúc tiễn Trương Tiểu Kiếm rời đi, Tiêu Thần Tâm cười hì hì hôn Trương Tiểu Kiếm cái chụt, nói:



- Em nhờ thầy đó! 



- OK, được ra ngoài thì thầy sẽ gọi điện cho em đầu tiên!



- Dạ vâng, tạm biệt thầy!



Tiêu Thần Tâm cười hì hì nhìn Trương Tiểu Kiếm rời đi. Chờ đến khi xe đi xa, cô không nhịn được nữa, mím môi, ban đầu còn chỉ là nức nở, nghẹn ngào nhỏ giọng. 



Nhưng nhanh chóng không nhịn nổi nữa, khóc òa lên!



- Thầy là đồ hư hỏng! Đồ khốn nạn! Có gì không thể cho em chia sẻ với thầy được sao?! Làm gì phải mệt mỏi như vậy! Nửa năm, suốt nửa năm mới được gặp thầy một lần, bình thường ngay cả một chiếc điện thoại cũng không gọi được. Ai biết mới gặp mặt một ngày sau đã đi nữa rồi. Hu hu hu...



Cô khóc một lúc lâu, sau đó hung hăng lau nước mắt, cắn răng: 



- Bé cưng không thể khóc, bé cưng là vợ cả, chính cung nương nương, còn phải làm hiền nội trợ cho thầy nữa cơ!



- Chúng tiểu nhân, bắt đầu làm việc!