Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 343 : Người thức tỉnh đời đầu thần chém gió?
Ngày đăng: 13:23 30/04/20
Xong rồi hả?
Ông chủ bịt mũi đi ra từ sau cửa, kinh ngạc nói:
- Thật sao?
- Thế còn có giả à?
Trương Tiểu Kiếm vỗ tay nhẹ nói:
- Hai anh chị xem thử đi.
Lúc này Tiểu Ngọc chậm rãi đi ra từ trong phòng, thoạt nhìn toàn thân không có thay đổi gì lớn, nhưng ông chủ nhanh chóng phát hiện chỗ khác biệt --- Ngay trong tay Tiểu Ngọc có một chậu trầu bà vàng đang nẩy mầm với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường!
- Ôi trời ơi! Tuyệt vời quá!
Ông chủ mở to mắt, duỗi bước dài xông lên trước, nắm chặt lấy tay Trương Tiểu Kiếm:
- Chú em... À không, cháu trai à, tối nay đừng đi, xem cháu vất vả chưa kìa. Ăn cơm xong rồi hẵng đi, đúng lúc Tiểu Ngọc nhà chú còn chưa có người yêu đâu. Người thanh niên các cháu phải tiếp xúc với nhau nhiều chút...
Trương Tiểu Kiếm anh da đen mặt dấu chấm hỏi: “???”
Chuyện gì vậy trời? Sao cảm thấy có gì đó sai sai ấy?
- Đúng đấy đúng đấy.
Bà chủ cũng đi vòng ra:
- Người thanh niên các cậu nên trao đổi với nhau nhiều hơn chút mới được. Tiểu Ngọc nhà bác dáng người mặt mũi cũng được lắm...
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Chời má, đây không phải là làm ăn, đây là đang tìm con rể ấy chứ!
Trương Tiểu Kiếm lập tức ngơ ngác, vội nói:
- Có lẽ hai vị hiểu nhầm rồi. Vừa rồi tôi chỉ giúp Tiểu Ngọc thức tỉnh thôi...
Sau đó duỗi tay ra:
- Tám ngàn nhé, đừng có quỵt nợ đấy. Tôi không ăn mỹ nhân kế đâu...
Lưu Dịch: “Tao thức tỉnh là phi hành. Vừa thức tỉnh xong Meituan với Ele.me đều gọi điện thoại cho tao, tiền lương ba mươi ngàn, hí hí.”
Nhìn tin tức trong wechat, Trương Tiểu Kiếm cười lắc đầu.
Hai đứa này vẫn như thế, không có chí hướng gì lớn lao. Nhưng nay đã thức tỉnh rồi nên sau này hẳn là sẽ thoải mái hơn nhiều.
Lưu Dịch: “Đúng rồi, Tiểu Kiếm, mày có thức tỉnh không?”
Vừa thấy lời này, Trương Tiểu Kiếm lập tức buồn bực.
Tiên sư, anh cũng muốn làm người thức tỉnh lắm, cho dù là gạt người cũng được, nhưng chỉ được một cái nói gì được nấy một cái massage linh khí, cái nào cũng không giống dị năng thức tỉnh...
Năng lực thì trâu bò mà vấn đề là khó nói thành lời ấy...
Trương Tiểu Kiếm: “Tao... Còn chưa đâu.”
Chu Minh: “Không sao, đừng nản chí, cố gắng lên. Bây giờ là thời đại thức tỉnh, từ khi người thức tỉnh đời đầu Thần Chém Gió ra tay xử lý tảng thiên thạch kia thì thế giới đã thay đổi lớn rồi, đều có cơ hội.”
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Anh mày biến thành người thức tỉnh đời đầu hồi nào? Emmmm....
Nhưng danh hiệu này đúng là thú vị đấy...
Hắn lập tức gửi tin nhắn cho đại đại: “Đại đại, tôi thành người thức tỉnh đời đầu Thần Chém Gió?”
Đại đại: “Đúng rồi. Đây là vinh dự mà cậu nên được. Nhưng vì an toàn nên tôi chỉ tuyên bố với bên ngoài rằng có một người như thế thôi. Tư liệu cụ thể thì tôi không công bố.”
Quả nhiên là đại đại suy xét chu đáo, biết để ý tới vấn đề an toàn của mình, hí hí.
Dù sao thì trên thế giới này lại không chỉ có một quốc gia, trời mới biết nước ngoài nghĩ cái gì.
Kín tiếng, kín tiếng mới là lẽ phải.
Trở lại group lớp, Trương Tiểu Kiếm nói: “Người thức tỉnh đời đầu Thần Chém Gió nhất định là trâu bò lắm nhỉ?”
Nhắc tới chuyện này, Chu Minh lập tức tỉnh táo: “Gì chứ Kiếm ca, mày thậm chí không biết tới đời đầu à? Rốt cục thì mày làm ăn kiểu gì thế?”
Lưu Dịch cũng nói: “Đúng đấy, Kiếm ca, bây giờ mày có thể không biết ngôi sao màn bạc, có thể không biết tổng thống các nước, nhưng nếu nói không biết đời đầu thì tuyệt đối sẽ bị khinh bỉ đấy!"