Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 49 : Đây là sắp nổ banh cả xác rồi!

Ngày đăng: 13:19 30/04/20


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực



Người dịch: AliceGame



Biên: AliceGame



- Sư phụ của tôi á? – Trương Tiểu Kiếm ăn miếng cơm, sau đó chém một phát có

thể nói là hoa bay lá tả: - Nhắc đến sư phụ của tôi, vậy thì phải nhắc đến sư

tổ trước đã! Nhớ năm đó, sư phụ tôi bước chân vào nghề này cũng không như mong

muốn đâu. Khi đó vẫn là những năm chín mươi, phía nam thôn làng của sư phụ tôi

phát hiện dầu mỏ. Ai biết khi đang xây dựng giàn khoan đầu tiên, một trận đại

họa trong cuộc đời của sư phụ tôi đang im ắng kéo đến.



Ngữ khí của hắn khi nói những lời này cực kỳ trầm thấp, mọi người vừa nghe đã

cảm thấy cực kỳ thần bí, nhất thời đều vểnh hết tai lên nghe.



- Cụ thể thôn của sư phụ tôi ở chỗ nào thì tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng

lần trước khi sư phụ kể cho tôi nghe, quả thực sởn hết tóc gáy nhé! – Hiện tại

Trương Tiểu Kiếm mở đầu câu chuyện, hoàn toàn chính là chém gió không cần

nháp: - Ở trong thôn bọn họ phát hiện mỏ dầu, vậy thì đương nhiên phải khai

thác đúng không? Vì thế bên trên phái người xuống, chuẩn bị xây dựng cái giàn

khoan dầu. Nhưng mà máy móc vừa dựng xong, lập tức bắt đầu khoan thôi, ai biết

vừa khoan đã xảy ra chuyện rồi! Vốn ấy, khoan giếng giếng phun đó là chuyện

tốt, nhưng ai lại ngờ được rằng cái mỏ dầu ở trong thôn, nó lại phun ra cái

thứ gì?



Mọi người cùng nhau hỏi:



- Là gì?



Trương Tiểu Kiếm lạnh lẽo nói:



- Là máu!



- A! – Vừa nghe thấy giàn khoan bắn ra máu, mọi người ở đây không khỏi đồng

thời kinh hô!



- Mùi máu tanh hôi đầy mũi, tím ngắt! – Trương Tiểu Kiếm kể câu chuyện này là

trên một cuốn sách mua ở quán ven đường, lúc này lại thêm mắm thêm muối chém

bậy bạ lên trời luôn: - Dưới đất vừa có máu trào ra, ai biết sau đó sẽ chui ra

thứ gì? Khi đó mọi người tính cả sư phụ tôi rất sợ hãi, nhất là đội trưởng đội

giàn khoan, sợ đến mức ngậm ngược điếu thuốc lá trong miệng, lấy bật lửa đốt

đầu lọc, đốt thế nào cũng không bắt mồi, toàn thân đều sợ đến mức ngớ người!



- Lúc này ai còn để ý đúng hay sai nữa! Trước tiên phải lấp cái giếng khoan

kia cái đã! Nhưng lấp kiểu gì cũng không thể lấp kín miệng giếng lại được!


Nhân huynh như Lý Quảng tuổi già, dù ngự giáp nam sơn, nhưng sự nghiệp cuộc

đời anh hùng bao nhiêu. Thiên hạ kỳ thuật, thu hết vào lòng bàn tay, nhớ ngày

đó, người mang đao tam xích, rượu ấm chém Giao về. Anh hùng già hàng phục

người tài, không phá chí hướng ngàn dặm, bảo phong vừa hiện, định bốn bể đều

phục.



Thấy chữ nhanh tới, ánh sáng sớm đến, nhất thiết nhất thiết.



Kính tụng hành an.



Đệ Thu Kha nhiên mi cẩn thượng.”



Chú: Đoạn trên dịch từ cổ văn, mình đã cố gắng làm cho nó dễ hiểu mà lại có

bản sắc. Nhưng mà có lẽ vẫn không ổn lắm. Đọc được thì thôi không đọc cũng

chẳng sao, chỉ là công cụ để nhân vật chính vênh mặt thôi.



Trương Tiểu Kiếm lắc lư đầu đọc xong một đoạn thư giấy này, sau đó chép miệng,

nói:



- Ông trẻ của sư phụ tôi tên là Thải Tiều, tên chữ Thu Kha.



“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Vu Mạn Kỳ.”



“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +11 đến từ Sở Phi.”



“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +8 đến từ Giang Nghi Niên.”



“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +9 đến từ Kim Khải Toàn.”



“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +5 đến từ Tô Mai.”



Mọi người ở đây nghe xong, nhất thời choáng váng!



Nếu nói lúc trước kể chuyện mọi người xem như là nghe chuyện ma thôi, nhưng ở

đây Trương Tiểu Kiếm lại thật sự đọc được nội dung bức thư!



Phải biết rằng thứ đó không phải tùy tiện mà bịa ra được đâu!



Cho dù là vị sinh viên Thanh Hoa tài giỏi như Sở Phi, muốn làm ra một đoạn thể

văn ngôn ngay tại hiện trường, cũng là tuyệt đối không thể được!



Cho nên bây giờ trong lòng mọi người chỉ có một ý tưởng: “Chẳng lẽ thằng cha

Trương Tiểu Kiếm này kể chuyện là sự thật?!”