Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 72 : ĐM ông trời ấy chứ nửa bầu trời

Ngày đăng: 13:19 30/04/20


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực



Người dịch: AliceGame



Biên: AliceGame



- Tiểu Tiện Tiện nhanh dẫn bọn em leo rank đi! – Trương Hàm Hàm chuyển thẳng

cho Trương Tiểu Kiếm một trăm tệ: - Cố gắng! Chúng ta có thể thắng!



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Ai yooo, cảm giác hầu hạ địa chủ chính là như vậy, vừa đau vừa phê!



- Không thành vấn đề! – Trương Tiểu Kiếm trực tiếp đăng nhập trò chơi, trong

thời gian này Ninh Thư Hào đã gọi hai đứa bạn thân đến đây:



- Lập team lập team!



Đệ Nhất • Ultraman vào phòng.



Kevin • Ultraman vào phòng.



Diga • Ultraman vào phòng.



Mary • Ultraman vào phòng.



Táng Ái Gia Tộc Kiếm Ca vào phòng.



- Kiếm ca đến rồi à? – Vừa thấy Trương Tiểu Kiếm vào phòng, hai thằng bạn

thân lập tức vui vẻ: - Hôm nay định chém thế nào đây? Vẫn ở trong suối kêu bốp

bốp bốp à?



- Xì, hôm nay cho các cậu biết kỹ thuật của Kiếm ca đây! – Trương Tiểu Kiếm

chém gió không cần làm nháp: - Khiến các cậu hiểu được cái gì gọi là giết năm!

Penta Kill!



Kevin • Ultraman: “Nhanh xuống dưới đi, anh mà giết năm được á? Anh mà giết

năm thì em sẽ băng trụ nhá!



Táng Ái Gia Tộc Kiếm Ca: “Đừng không phục. Đi lên đi lên! Đúng rồi hôm nay anh

đánh vị trí nào?”



- Tiểu Tiện Tiện, bình thường anh hay đánh ở vị trí nào? – Trương Hàm Hàm

nói: - Nếu không thì chúng ta đi đường dưới đi, em đánh Trợ Thủ cho anh, được

không?



Ai yooo, đi đường chung với tiểu Loli sao, áp lực hơi lớn đấy…



- Không thành vấn đề! – Trương Tiểu Kiếm đồng ý luôn: - Đi thoy!



Trò chơi lập tức bắt đầu.



Lần này cũng không có khác biệt nhiều so với lần trước, điểm khác nhau duy

nhất chính là Trương Tiểu Kiếm rốt cục tham dự chiến đấu…



- Á à đậu má… - Trương Tiểu Kiếm vừa thao tác vừa bắn miệng pháo: - Kỹ thuật

của thằng này còn được đấy, anh em có trợ thủ trâu bò thế mà còn khống chế nó

không được. Vậy mà lại về nhà chính!



- Tiểu Tiện Tiện anh nhanh bảo nó rớt mạng đi! – Trương Hàm Hàm kêu lên: - Em

muốn lấy máu (*) đây!



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Tiểu Loli bé bằng lỗ mũi mà ở đó kêu muốn lấy máu, hơi bậy, hơi bậy đấy…



(*) Lấy máu: Tiếng lóng của “ăn mạng” trong game LOL hay Liên Quân. Nhưng đồng

thời nó còn có nghĩa khác đó là phá màng zin của gái.



- Xì, quá đơn giản! – Trương Tiểu Kiếm cùng Trương Hàm Hàm dọn lính ở đó, sau

đó Trương Tiểu Kiếm bỗng hét lớn một tiếng: - Một, hai, ba, rớt!



Bên này hắn vừa kêu xong, bên kia Trương Hàm Hàm đã hét lên:
Thật là ĐM ông trời ấy chứ nửa bầu trời… Một trăm tệ của bố mày cứ như thế bay

đi! Bay rồi!



- Được rồi. – Ninh Thư Hào nhẹ nhàng thở dài: - Haizzz, Kiếm ca, kỳ thật nói

thật ý, em vẫn cảm thấy lúc chơi với anh mới vui vẻ. Chứ vừa về đến nhà đã

phải học cái này học cái kia, thật là rất nhàm chán.



Trương Hàm Hàm cũng ở bên cạnh gật đầu:



- Đúng rồi ý. Mỗi ngày tan học phải làm bài tập về nhà, sau đó thì là piano,

nghệ thuật nói chuyện, mỹ thuật, vũ đạo, tiếng Anh, tiếng Nhật… thay phiên

nhau, phải học đến mười một giờ tối mới được ngủ. Haizzz…



Cô nhóc nói rồi thở thật dài, lẩm bẩm:



- Vì sao làm trẻ con lại mệt như vậy chứ? Khi nào mới có thể không cần học

mấy thứ lung tung đó vậy trời…



Nghe hai đứa nhỏ nói, Trương Tiểu Kiếm chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.



Đây có lẽ chính là nỗi buồn phiền của người giàu có đi…



Con nít bây giờ, nhà không có tiền thì mượn tiền học thêm, có tiền thì hận

không thể học thêm 24 giờ. Từ ông bố đến bà mẹ đều chỉ hận không thể đẩy con

mình đến trước mặt mọi người…



Nếu như không có lo toan, chỉ bằng động lực này nói không chừng bản thân bọn

họ đi học còn có hiệu quả hơn cả mấy đứa nhỏ ấy chứ…



- Ai yoo, dần dần rồi sẽ quen thôi. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha, đốt điếu

thuốc nhẹ nhàng hút vào một ngụm, nhẹ như mây gió nói: - Hai đứa nhìn Kiếm ca

đây này, FA hơn hai mươi năm, quen rồi, còn không phải đơn giản thôi sao?



Làm chảnh hay lắm!



- Thôi. – Ninh Thư Hào suy nghĩ: - Vì không trở thành dế nhũi giống như anh,

học thì học thôi…



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Con nít thôi mà có cần độc miệng thế không hả? Nói cái gì không nói lại nói

thế là sao?



- Thật ra thì cũng không có nghiêm trọng như thế đâu. – Trương Tiểu Kiếm

thuận miệng nói: - Việc gì cũng phải nghĩ đến ưu điểm của nó, lỡ như hôm nay

không cần học thêm thì sao? Ví dụ như là giáo viên dạy thêm có việc bận không

đến được các thứ…



Hắn đang nói, di động của Ninh Thư Hào bỗng nhiên vang lên. Hắn vừa nhìn lập

tức mừng rỡ, rú lên thật to:



- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Hôm nay chị gái em

có việc bận về muộn! Chương trình học tối nay đều hủy bỏ toàn bộ! Ha ha ha ha

ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Có cần vui vẻ đến thế không hả giời ơi…



Bên này Ninh Thư Hào sướng ngất trời, miệng cười muốn rách tới tận mang tai.

Bên kia di động của Trương Hàm Hàm cũng vang lên.



Trương Hàm Hàm:



- Alo mẹ, con về ngay đây… Cái gì? Tối nay mẹ với ba không về á? Vâng, con

đang ở chỗ Thư Hào nè… Vâng, dạ dạ, vậy thì mấy ngày nay con ở nhà nó… Đúng

rồi, đàn piano làm sao bây giờ đây? Oh, dạ dạ, biết rầu, yên tâm đi!



Buông điện thoại, Trương Hàm Hàm nhìn về phía Ninh Thư Hào:



- Thư Hào! Tối nay tớ cũng không phải học… Hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi

hi hi hi hi hi hi hi!