Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 80 : Đại thần côn này, làm ra vẻ còn rất giống!

Ngày đăng: 13:19 30/04/20


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực



Người dịch: AliceGame



Biên: AliceGame



Hai đứa nhỏ đang nhỏ giọng bàn luận ở bên kia, bên này Dương Tử Anh lại biết

chồng mình là như thế nào, vội nói:



- Trương đại sư, ngài nhanh giúp ông nhà tôi đi! Giá cả tùy ý!



- Khụ khụ… - Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó nói: - Ừ,

ngài đừng có vội, tôi phải biết rõ tình huống cụ thể cái đã. Tôi nhớ rõ hôm

qua từng nói với hai người rồi, bản lãnh chủ yếu của tôi là tính tương lai,

những thứ trong quá khứ tôi lười tính. Cho nên nhất định phải nói rõ ràng

nguyên nhân hậu quả, tôi mới có thể hốt thuốc đúng bệnh được.



- Vâng. – Nghe vậy, Dương Tử Anh lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh Trương

Tiểu Kiếm nhỏ giọng nói: - Trương đại sư, chúng ta đi nơi khác nói chuyện.



- Ừ được. – Trương Tiểu Kiếm nháy mắt với hai đứa nhỏ: - Hai đứa cũng đi ra

đi, ra ngoài hành lang chơi.



Hắn sợ tinh thần trạng thái của Trần Tử Hào không ổn định, lỡ như làm cho hai

đứa nhỏ bị thương thì mình chịu không nổi trách nhiệm đâu.



Nói thế nào thì đây cũng là loại nghiệt sux trong nhà có mấy chiếc Rolls-Royce

ấy…



- Oh, vâng. – Ninh Thư Hào lập tức kéo Trương Hàm Hàm ra phòng bệnh, chơi

trong hành lang. Lúc này Trương Tiểu Kiếm cùng Dương Tử Anh ở ngoài cửa phòng

bệnh, Dương Tử Anh nhỏ giọng nói:



- Là có chuyện như thế này. Tôi với ông nhà tôi xem như là thanh mai trúc mã

lớn lên cùng nhau. Khi đó hoàn cảnh gia đình tôi hơi tốt hơn một chút, hoàn

cảnh nhà hắn hơi kém hơn một chút. Chúng tôi cũng chơi với nhau từ nhỏ đến

lớn, gặp phải chuyện gì hắn cũng rất che chở tôi, rất dũng cảm, cho dù là đối

mặt với lưu manh cũng không sợ.



Trương Tiểu Kiếm gật đầu:



- Sau đó thì sao?



- Sau này có một lần, hắn đánh một thằng lưu manh, vì bảo vệ tôi. – Dương Tử

Anh thở dài nói: - Khi đó đang trong thời kỳ cải cách, xã hội quản lý rất

nghiêm khắc, lưu manh không dám trả thù sợ xảy ra tai nạn chết người, vì thế

nghĩ đến một phương pháp, nửa đêm giả ma hù dọa hắn.



- Sau đó hắn đã bị sợ hãi? – Trương Tiểu Kiếm trừng to mắt: - Không thảm đến

mức đó chứ?



- Haizzz, lần đó xác thực là sợ đến mức không yên. – Dương Tử Anh lắc đầu nhẹ


Trương Tiểu Kiếm cười híp mắt:



- Ngài hiểu được là tốt rồi.



Ninh Thư Hào nhỏ giọng nói:



- Gian thương!



Trương Hàm Hàm gật đầu đồng ý:



- Thần côn!



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Quá đáng nhé, còn có người khác ở đây kìa!



Không để ý đến hai đứa nó, Trương Tiểu Kiếm tiếp tục nói:



- Tình huống hôm nay đặc thù, suy cho cùng thì anh đã gặp phải ma nhập vào

người, nói thế nào thì tôi cũng phải giúp anh vượt qua cửa ải này. Trần ca

ngài đừng nhúc nhích, để tôi xem tướng cho anh một chút.



- Vâng vâng vâng, tôi không nhúc nhích, không nhúc nhích! – Trần Tử Hào nhất

thời không dám động đậy, thậm chí không dám nháy mắt.



Hắn thật sự tin vào cái này, Trương Tiểu Kiếm nói không nhúc nhích vậy thì

không nhúc nhích thật luôn.



- Ừm… - Trương Tiểu Kiếm vừa nhìn vừa lầm bầm: - Thiên trung, thiên đình, tư

không, công chính, ấn đường, sơn căn, niên thượng, thọ thượng, chuẩn đầu, nhân

trung, thủy tinh, thừa tương, địa các…



Hắn nói là những từ ngữ từng đọc trong một quyển sách kiến thức linh tinh,

chẳng qua là thuận miệng đọc cho đủ bộ, nhưng nghe vào tai Trần Tử Hào thì lại

là chuyện khác!



Đại sư không hổ là đại sư, mở miệng là nói toàn thuật ngữ chuyên nghiệp!



Nhìn khoảng hai phút, Trương Tiểu Kiếm nhìn sắp hoa cả mắt, đến đây mới làm bộ

như thật gật đầu nói:



- Xem xong! Nếu tôi không nhìn nhầm… - Bỗng nhiên sắc mặt của Trương Tiểu

Kiếm trở nên nghiêm túc: - Trần ca, bò lên người anh chính là ma không đầu!



“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +36 đến từ Trần Tử Hào!”