Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 84 : Cờ hó trị giá một trăm ngàn?!
Ngày đăng: 13:19 30/04/20
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nhóc xác định con chó này không phải là tọa kỵ? Còn vừa dở hơi vừa ác? Vậy thì
có phải là dở hơi một phát là cắn cả bản thân mình luôn không hả?
Hơn nữa, một phẩy năm phần bốn huyết thống…
Một phần bốn thì có thể hiểu được, nhưng mà phẩy năm là tìm ở chỗ nào thế?!
Đương nhiên, bất kể nói thế nào, con cờ hó này nhìn có vẻ rất dữ, cẩn thận tốt
nhất.
- Tiểu Tiện Tiện. – Trương Hàm Hàm sờ đầu chó của Cương Đạn Nhi, nói: - Cương
Đạn Nhi nhà em thật sự rất ngoan, mấy ngày nay kính nhờ anh nhé.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nhìn xem ánh mắt con Cương Đạn Nhi này nhìn anh kìa, còn chiết xạ tia sáng đỏ!
Tia sáng đỏ nhé! Mày xác định nó sẽ không ăn luôn anh sao?
- Được… Được rồi. – Trương Tiểu Kiếm lạnh cả người, nhưng vẫn kiên cường đồng
ý: - Vậy… Vậy anh chăm sóc nó mấy ngày thôi nhé, nhưng mà thức ăn cho chó thì…
- Đều có đều có! – Trương Hàm Hàm vội vàng mang hai bao thức ăn cho chó cỡ
lớn tới, còn có chậu đựng thức ăn đưa đến tận tay Trương Tiểu Kiếm, nói: -
Tiểu Tiện Tiện, nhất định phải chăm sóc nó thật tốt nha. Nó ở nhà một mình rất
cô đơn, có đôi khi em về nhà đã thấy nó bởi vì quá cô đơn khổ sở nên ôm quần
áo giày dép của em ra để hoài niệm em, ai biết đều làm hư, thật sự là đau lòng
quá luôn.
Trương Tiểu Kiếm liếc xéo Cương Đạn Nhi.
Một mình nó? Mày xác định?
Hơn nữa từ trong lời nói của Trương Hàm Hàm, Trương Tiểu Kiếm có thể nhận ra
một điều, 0,5 huyết thống loài sói của Cương Đạn Nhi, là huyết thống của sắc
lang thì có!
Trộm quần áo của con gái nhà người ta để cắn!
Tổ sư còn làm hư! Có cần phải uyển chuyển như vậy không hả?!
Thôi, cội nguồn của vui vẻ là giúp đỡ người khác! Nếu đã đồng ý rồi, vậy thì
nói kiểu gì cũng không thể cụp đuôi được, làm!
Mình chính là người có nguyên tắc như thế!
- Vậy thì đi thôi. – Trương Tiểu Kiếm lập tức đi tìm dây xích chó: - Anh dẫn
nó về trước. Sáng ngày mai anh dậy sớm chút để dắt nó đi dạo, được chưa?
- Vâng vâng. – Trương Hàm Hàm gật đầu thật mạnh: - Vậy thì chúng ta đi thôi!
Không thể không nói, khi có Trương Hàm Hàm ở bên cạnh, Cương Đạn Nhi còn rất
dễ khống chế. Đeo dây xích, cùng đi ra, lên xe, có vẻ như là không có hành
động gì gạt người cả. Ừ, nếu nói như vậy, chăm sóc nó mấy ngày cũng là có thể
chấp nhận được.
- Dậy thôi. – Trương Tiểu Kiếm đi qua vỗ đầu chó Cương Đạn Nhi: - Chuẩn bị ra
ngoài dắt mày đi dạo nào.
Cương Đạn Nhi trở mình một cái:
- Khò khò…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Xem ra giá trị trăm ngàn của mày đều tăng ở trên lười chứ gì?
Lấy di động ra gửi tin nhắn cho Trương Hàm Hàm ----
Thần Chém Gió: “Phải đánh thức chó nhà em lúc mấy giờ thế?”
Trương Hàm Hàm: “Ai yoo quên, bình thường nó tỉnh lúc sáu giờ ba mươi sáu
phút, gọi sớm không có tác dụng gì đâu.”
Thần Chém Gió: “Ngủ mà còn cụ thể đến tận phút á?”
Trương Hàm Hàm: “Cương Đạn Nhi của người ta là một bé cún ngoan mà, tuyệt lắm
ý!”
Ừm… Đều tuyệt ở trên phương diện đồng hồ sinh học chứ gì?
May mà cũng không thiếu mấy phút này, nói thế nào thì giá trị của người ta còn
đặt ở đó kìa, có chút bướng bỉnh cũng là bình thường, nhịn!
Trương Tiểu Kiếm ngồi ở đó nhìn đồng hồ. Quả nhiên, đồng hồ trên di động vừa
nhảy đến 06:36, Cương Đạn Nhi đã lăn mình đứng dậy!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má con cờ hó này cũng đỉnh đấy, ở trên điểm này mà nói xác thực là pờ rồ!
Nếu không phải nhìn thấy cái thứ chết tiệt kia lé mắt liếc mình, Trương Tiểu
Kiếm nhất định sẽ rất vui vẻ ---- Mày xem tao thì xem tao đi, mày ngửa đầu
nhìn ngược tao là có ý gì?!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Cương Đạn Nhi.”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Dao! Dao của tao đâu?
Hôm nay nhất định phải làm thịt con cờ hó khốn khiếp nhà mày thành lẩu thịt
chó mới được!
- Mày không muốn đi ra cửa đúng không? – Trương Tiểu Kiếm tức giận, cốc một
phát lên đầu Cương Đạn Nhi: - Nhanh lên, cầm dây xích lấy đồ ăn vặt, ra ngoài
dắt mày đi dạo!
Cương Đạn Nhi nhất thời tỉnh táo:
- À hú…
Đeo túi xách chuẩn bị đầy đủ, Trương Tiểu Kiếm đeo dây xích cho Cương Đạn Nhi,
sau đó đi ra ngoài!
Vào thang máy, xuống lầu, vừa đi ra cầu thang ngoài cửa, Trương Tiểu Kiếm đã
biết, kỳ thật có đôi khi dắt chó đi dạo cũng không phải là chuyện dễ dàng…