Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 97 : Thực lực của Kiếm ca, đúng là không ai bằng!
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Ba người Ngụy Đồng chân mềm trong nháy mắt, nơm nớp lo sợ bước ra đằng trước,
cúi đầu khom lưng, thái độ vô cùng cung kính:
- Chào Lý… Lý cảnh sát! Chúng tôi là đàn em của Kiếm ca, còn mong… còn mong
được chăm sóc nhiều hơn.
- Ừm. – Nói thế nào Lý Thành Đức cũng là người tinh ranh, lúc trước phối hợp
với Trương Tiểu Kiếm để bắt băng đảng Ôn Thành Cơ Đinh Cách vào tù, khi đó còn
sợ bọn họ sẽ trả thù, đến nay nhìn thấy ba người này lập tức biết rõ bọn họ
không phải thứ tốt gì, cho nên lúc trước mới cố ý hỏi một câu. Bây giờ nhìn ba
người, hừ hừ nói: - Thấy mấy người các cậu ăn mặc lưu manh kìa. Không được làm
chuyện xấu đấy. Mấy ngày trước tôi còn nhốt mấy thằng vào cơ. Đừng có gây
chuyện làm phiền Kiếm ca của các cậu!
“Điểm số khiếp sợ +5! +6! +5!”
Kiếm ca quả nhiên có máu mặt! Lời nói lúc trước đều là sự thật!
- Vâng vâng. – Ba người Ngụy Đồng sợ đến mức đái ra quần, ĐM nếu như cũng
nhốt mình vào thì…
- Được rồi. – Lý Thành Đức mỉm cười, sau đó nhìn Trương Tiểu Kiếm, vẫy tay
tạm biệt: - Các cậu đi bộ trước đi, tôi tiếp tục đi tuần tra một chút. Nghe
nói gần đây trong vùng này có một nhóm Hắc Y bang gì đó, các cậu chú ý một
chút.
- Vâng, biết rồi. – Trương Tiểu Kiếm vẫy tay chào tạm biệt Lý Thành Đức: - Lý
ca anh làm việc trước đi.
Nhìn Lý Thành Đức rời đi, ánh mắt mấy người Thẩm Giai Di Ngụy Đồng nhìn Trương
Tiểu Kiếm lại càng thêm khác biệt!
Kiếm ca thật là, nổ banh trời luôn!
Vô địch!
Thật đúng là chay mặn quất hết luôn!
Nhìn xem địa bàn của người ta kìa! Ông chủ quán net nhìn thấy đều phải gọi là
đại sư!
Nhìn xem mặt mũi người ta ở bạch đạo kìa, xưng anh xưng em với sĩ quan cảnh
sát! ĐM đây mới là bộ dáng chân chính nên có một một thằng côn đồ!
Bố mày sống hơn hai mươi năm đều uổng phí!
đây, có thể làm đại ca của Ngụy Đồng, vậy thì khẳng định là có chút thực lực
đúng không? Tên tao là Lâm Tử Kiện. Anh em xưng hô như thế nào?
- Gọi anh là Kiếm ca là được. – Trương Tiểu Kiếm thản nhiên đáp một câu,
không vươn tay.
- Yoo yoo yoo… - Lâm Tử Kiện cười nhếch mép, không phải nói, răng rất trắng:
- Bắt tay mà cũng không dám à? Ai nha, đến đây, bắt tay cho tao nhìn xem bản
lãnh của mày nào, đúng không?
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng đúng đúng, dù sao bắt tay phải được chứ?
- Mày bắt tay, sau đó bọn tao đều sẽ gọi mày là lão đại!
- Phỏng chừng nó không dám đâu, nhìn sức cánh tay của đầu trọc kìa, có thể
bóp nát tay nó, he he…
Lúc này người xấu hổ nhất là Ngụy Đồng, hắn ở bên cạnh sốt ruột quá chừng, kêu
lên:
- Lâm Tử Kiện, mày không muốn sống nữa à? Dám gài bẫy Kiếm ca!
- Ah? Gặp mặt bắt tay là rất bình thường thôi mà. – Lâm Tử Kiện cười ha ha
nhìn Trương Tiểu Kiếm, nói: - Kiếm ca đúng không? Con người của tôi ấy, không
có bản lãnh gì, chẳng qua là có sức mạnh thôi. Anh nhìn xem hai ta là lần đầu
gặp mặt, chẳng lẽ lại không nể mặt nhau thế sao? Anh cứ nói là anh có dám hay
không?
- Thế sao? – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Được thôi, có gì không dám. – Hắn
cầm dây xích chó: - Gia Di, cầm giúp anh một chút.
- Kiếm ca! – Thấy Trương Tiểu Kiếm thật sự định vươn tay, Thẩm Giai Di sốt
ruột quá trời, kêu lên: - Hắn rõ ràng là muốn lừa gạt anh mà anh không thấy rõ
sao? Nhìn xem hình thể của hắn kìa, vừa bắt tay với hắn xong còn có thể ổn
được sao? Kiếm ca gọi người khác đi, thằng này không nể mặt quá!
- Không sao không sao. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười, đầy mặt nhẹ như mây gió:
- Đây là đề tài giữa hai thằng đàn ông với nhau, không cần lo lắng.
Sau đó nhìn Lâm Tử Kiện:
- Tôi thấy anh cũng xem như là có thể bồi dưỡng, sau này đi theo tôi đi.
Lâm Tử Kiện cười dữ tợn:
- Mày thắng tao trước đã rồi hẵng nói.
- Không thành vấn đề.
Hai bàn tay rốt cục nắm lấy nhau!