Hệ Thống Cứu Vãn Nữ Thần (Bản Dịch)
Chương 62 : 8 triệu tới tay
Ngày đăng: 01:42 08/08/20
Đám người Ngụy Trường Công ngẩn ngơ, đồng tử Triệu Tể cũng co rụt lại, Triệu Bằng càng là há to mồm không dám tin!
Ta XXX, viên thuốc kia thật sự có tác dụng? Sao có thể như vậy, tình huống này đáng lẽ chỉ tồn tại trong phim hoặc là tiểu thuyết internet a.
Ngụy Băng Khanh lấy tay che miệng, mừng rỡ không thôi, nhưng nàng không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào, nàng sợ hết thảy chỉ là ảo giác, nước mắt đã không ngăn được mà chảy xuống.
Năm nàng 10 tuổi đã mất đi cha mẹ, bà nội cũng qua đời sớm, là gia gia một tay nuôi nấng nàng.
Tại Ngụy gia này, gia gia là người duy nhất giúp Ngụy Băng Khanh cảm thấy hơi ấm của tình thân, nếu như gia gia qua đời, nàng thật sự không biết mình sẽ như thế nào!
Chuyện này làm căn phòng vốn đang ầm ĩ bỗng nhiên an tĩnh lại, rất lâu sau vẫn không ai động đậy.
"Triệu đại phu, cám ơn ngươi, ta cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều rồi." Ngụy Phó đã thật lâu không thấy mình nhẹ nhàng như vậy, tựa như trẻ ra mười mấy tuổi.
"Cái này. . ." Khuôn mặt Triệu Tể đỏ ửng, muốn nói ra tình hình thực tế, lại có chút không quá tình nguyện.
Hắn vừa rồi còn nói Lý Phong là thần côn bán thuốc giả, muốn báo cảnh sát bắt Lý Phong, kết quả Ngụy Phó tỉnh lại, hơn nữa nhìn qua thì khí sắc Ngụy Phó không hề giống người bệnh nặng liệt giường, đây không phải là đánh hắn mặt sao?
(thần côn:thật khó giải thích, thường từ này mang ý nghĩa mỉa mai những tên lừa đảo núp bóng tôn giáo, kiểu như tự nhận pháp sư hoặc cao tăng đắc đạo)
Mấy người Ngụy Trường Công cũng đóng chặt miệng không nói một lời , bọn họ trước đó còn trào phúng Lý Phong, nói Lý Phong là tên lừa đảo, muốn đuổi Lý Phong ra khỏi đây, con mẹ nó còn cùng Lý Phong đánh cược, kết quả thì sao?
Lão gia tử tỉnh lại! Ngụy Băng Khanh không chỉ bảo vệ được chức vị tổng giám đốc, mỗi người trong bọn họ còn mất 1 triệu, biệt khuất a!
Dưới tình huống như vậy, bọn họ làm sao còn có mặt mũi nói ra tình hình thực tế? Đành phải gắng gượng im lặng!
"Gia gia, là Lý Phong cho ngươi ăn một viên thần dược tổ truyền, ngươi mới có thể tỉnh lại." Ngụy Băng Khanh lau nước mắt, đi tới phía trước nhỏ giọng nhắc nhở.
"Lý Phong? Thần dược?" Ngụy Phó lộ vẻ mặt kinh sợ, trước đó hắn cũng nghe thấy cái tên Lý Phong trong điện thoại, cũng bởi vì cuộc gọi đó mà bị lão nhị làm tức ngất đi, nhưng hắn hiện tại căn bản không quan tâm Lý Phong, chỉ muốn hỏi rõ ràng về thần dược tổ truyền kia.
Ngụy Băng Khanh không dám giấu diếm, vội vàng giới thiệu một lần.
"Ngươi còn bao nhiêu viên thuốc như vậy?" Ngụy Phó cố gắng đè ép vui vẻ trong lòng, run giọng hỏi.
Là người đều sợ chết, loại phú hào siêu cấp như Ngụy Phó lại càng sợ chết hơn, hắn có vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết, nếu có thể sống sót hắn tự nhiên muốn nắm chặt lấy!
Nếu như thần dược đó đúng là thần kì như lời Lý Phong nói, vậy hắn vô luận như thế nào cũng muốn mua thêm mấy viên!
"Ngụy lão gia tử, thần dược kéo dài tính mạng này của ta do tổ tông truyền xuống, ta chỉ có một viên." Lý Phong lộ vẻ ngoài cười khổ, nhưng trong lòng lại cảnh giác.
Thất phu vô tội hoài bích có tội, một khi sự tình hôm nay truyền ra ngoài, khẳng định sẽ có người đánh chủ ý lên Tiểu Hoàn Đan, hắn chỉ có thể khăng khăng đây là viên Tiểu Hoàn Đan duy nhất, như vậy mới có thể ép khả năng mạo hiểm xuống thấp nhất.
"Vậy thì thật đáng tiếc. . . Lý Phong, nếu như ngươi còn có những viên thần dược tương tự, ta nguyện ý bỏ ra 10 triệu để mua một viên. Băng Khanh, ngươi chuẩn bị chuyển cho Lý Phong 10 triệu tiền thuốc." Ngụy Phó ra vẻ thâm ý sâu sắc nói.
Hắn không tin Lý Phong chỉ có một viên thần dược này, chỉ cần cho Lý Phong một chút chỗ tốt, vậy về sau Lý Phong sẽ tự mình lấy thuốc ra.
Nghe thấy lời ấy, đám người Ngụy Trường Công ngược lại không cảm thấy kì lạ, Triệu Bằng lại ghen ghét phát điên.
Đây chính là 10 triệu a, tuy Triệu gia bọn họ là danh y thế gia, vốn liếng tương đối khá, nhưng lại không cách nào đánh đồng với Ngụy gia, 10 triệu này hắn cần phấn đấu một năm mới kiếm được.
Còn Lý Phong thì sao? Chỉ là lấy ra một viên thuốc đã kiếm được 10 triệu, lại thêm đám người Ngụy Trường Công mỗi người bỏ ra một triệu, tối nay Lý Phong trực tiếp thu về 18 triệu!
Sau sự tình lần này, Ngụy Băng Khanh khẳng định sẽ nảy sinh thiện cảm lớn lao với Lý Phong, những yếu tố này cộng vào với nhau, làm Triệu Bằng ghen ghét Lý Phong đến mức gần như phát cuồng!
"Lão gia tử quá khách khí rồi, tiền thuốc đã có người trả hộ ngươi, cho nên 10 triệu này cứ miễn đi." Lý Phong hiểu được đạo lý làm gì cũng phải có chừng có mực.
Tuy hắn có lý do chính đáng tiếp nhận 10 triệu này, nhưng làm vậy sẽ cho Ngụy Băng Khanh ấn tượng tham tiền, vạn nhất hệ thống lại đưa ra nhiệm vụ chinh phục Ngụy Băng Khanh, vậy hắn chẳng phải là bởi vì lợi nhỏ mà mất lợi lớn?
Bất quá chuyện này cũng nhắc nhở Lý Phong, nếu như hắn có thể tìm được con đường phù hợp, hoàn toàn có thể sử dụng Tiểu Hoàn Đan kiếm rất nhiều tài phú, cái này so với trực tiếp dùng điểm tích lũy đổi tiền thì phù hợp hơn nhiều!
Ta XXX, viên thuốc kia thật sự có tác dụng? Sao có thể như vậy, tình huống này đáng lẽ chỉ tồn tại trong phim hoặc là tiểu thuyết internet a.
Ngụy Băng Khanh lấy tay che miệng, mừng rỡ không thôi, nhưng nàng không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào, nàng sợ hết thảy chỉ là ảo giác, nước mắt đã không ngăn được mà chảy xuống.
Năm nàng 10 tuổi đã mất đi cha mẹ, bà nội cũng qua đời sớm, là gia gia một tay nuôi nấng nàng.
Tại Ngụy gia này, gia gia là người duy nhất giúp Ngụy Băng Khanh cảm thấy hơi ấm của tình thân, nếu như gia gia qua đời, nàng thật sự không biết mình sẽ như thế nào!
Chuyện này làm căn phòng vốn đang ầm ĩ bỗng nhiên an tĩnh lại, rất lâu sau vẫn không ai động đậy.
"Triệu đại phu, cám ơn ngươi, ta cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều rồi." Ngụy Phó đã thật lâu không thấy mình nhẹ nhàng như vậy, tựa như trẻ ra mười mấy tuổi.
"Cái này. . ." Khuôn mặt Triệu Tể đỏ ửng, muốn nói ra tình hình thực tế, lại có chút không quá tình nguyện.
Hắn vừa rồi còn nói Lý Phong là thần côn bán thuốc giả, muốn báo cảnh sát bắt Lý Phong, kết quả Ngụy Phó tỉnh lại, hơn nữa nhìn qua thì khí sắc Ngụy Phó không hề giống người bệnh nặng liệt giường, đây không phải là đánh hắn mặt sao?
(thần côn:thật khó giải thích, thường từ này mang ý nghĩa mỉa mai những tên lừa đảo núp bóng tôn giáo, kiểu như tự nhận pháp sư hoặc cao tăng đắc đạo)
Mấy người Ngụy Trường Công cũng đóng chặt miệng không nói một lời , bọn họ trước đó còn trào phúng Lý Phong, nói Lý Phong là tên lừa đảo, muốn đuổi Lý Phong ra khỏi đây, con mẹ nó còn cùng Lý Phong đánh cược, kết quả thì sao?
Lão gia tử tỉnh lại! Ngụy Băng Khanh không chỉ bảo vệ được chức vị tổng giám đốc, mỗi người trong bọn họ còn mất 1 triệu, biệt khuất a!
Dưới tình huống như vậy, bọn họ làm sao còn có mặt mũi nói ra tình hình thực tế? Đành phải gắng gượng im lặng!
"Gia gia, là Lý Phong cho ngươi ăn một viên thần dược tổ truyền, ngươi mới có thể tỉnh lại." Ngụy Băng Khanh lau nước mắt, đi tới phía trước nhỏ giọng nhắc nhở.
"Lý Phong? Thần dược?" Ngụy Phó lộ vẻ mặt kinh sợ, trước đó hắn cũng nghe thấy cái tên Lý Phong trong điện thoại, cũng bởi vì cuộc gọi đó mà bị lão nhị làm tức ngất đi, nhưng hắn hiện tại căn bản không quan tâm Lý Phong, chỉ muốn hỏi rõ ràng về thần dược tổ truyền kia.
Ngụy Băng Khanh không dám giấu diếm, vội vàng giới thiệu một lần.
"Ngươi còn bao nhiêu viên thuốc như vậy?" Ngụy Phó cố gắng đè ép vui vẻ trong lòng, run giọng hỏi.
Là người đều sợ chết, loại phú hào siêu cấp như Ngụy Phó lại càng sợ chết hơn, hắn có vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết, nếu có thể sống sót hắn tự nhiên muốn nắm chặt lấy!
Nếu như thần dược đó đúng là thần kì như lời Lý Phong nói, vậy hắn vô luận như thế nào cũng muốn mua thêm mấy viên!
"Ngụy lão gia tử, thần dược kéo dài tính mạng này của ta do tổ tông truyền xuống, ta chỉ có một viên." Lý Phong lộ vẻ ngoài cười khổ, nhưng trong lòng lại cảnh giác.
Thất phu vô tội hoài bích có tội, một khi sự tình hôm nay truyền ra ngoài, khẳng định sẽ có người đánh chủ ý lên Tiểu Hoàn Đan, hắn chỉ có thể khăng khăng đây là viên Tiểu Hoàn Đan duy nhất, như vậy mới có thể ép khả năng mạo hiểm xuống thấp nhất.
"Vậy thì thật đáng tiếc. . . Lý Phong, nếu như ngươi còn có những viên thần dược tương tự, ta nguyện ý bỏ ra 10 triệu để mua một viên. Băng Khanh, ngươi chuẩn bị chuyển cho Lý Phong 10 triệu tiền thuốc." Ngụy Phó ra vẻ thâm ý sâu sắc nói.
Hắn không tin Lý Phong chỉ có một viên thần dược này, chỉ cần cho Lý Phong một chút chỗ tốt, vậy về sau Lý Phong sẽ tự mình lấy thuốc ra.
Nghe thấy lời ấy, đám người Ngụy Trường Công ngược lại không cảm thấy kì lạ, Triệu Bằng lại ghen ghét phát điên.
Đây chính là 10 triệu a, tuy Triệu gia bọn họ là danh y thế gia, vốn liếng tương đối khá, nhưng lại không cách nào đánh đồng với Ngụy gia, 10 triệu này hắn cần phấn đấu một năm mới kiếm được.
Còn Lý Phong thì sao? Chỉ là lấy ra một viên thuốc đã kiếm được 10 triệu, lại thêm đám người Ngụy Trường Công mỗi người bỏ ra một triệu, tối nay Lý Phong trực tiếp thu về 18 triệu!
Sau sự tình lần này, Ngụy Băng Khanh khẳng định sẽ nảy sinh thiện cảm lớn lao với Lý Phong, những yếu tố này cộng vào với nhau, làm Triệu Bằng ghen ghét Lý Phong đến mức gần như phát cuồng!
"Lão gia tử quá khách khí rồi, tiền thuốc đã có người trả hộ ngươi, cho nên 10 triệu này cứ miễn đi." Lý Phong hiểu được đạo lý làm gì cũng phải có chừng có mực.
Tuy hắn có lý do chính đáng tiếp nhận 10 triệu này, nhưng làm vậy sẽ cho Ngụy Băng Khanh ấn tượng tham tiền, vạn nhất hệ thống lại đưa ra nhiệm vụ chinh phục Ngụy Băng Khanh, vậy hắn chẳng phải là bởi vì lợi nhỏ mà mất lợi lớn?
Bất quá chuyện này cũng nhắc nhở Lý Phong, nếu như hắn có thể tìm được con đường phù hợp, hoàn toàn có thể sử dụng Tiểu Hoàn Đan kiếm rất nhiều tài phú, cái này so với trực tiếp dùng điểm tích lũy đổi tiền thì phù hợp hơn nhiều!