Hệ Thống Cứu Vãn Nữ Thần (Bản Dịch)
Chương 75 : Tiện nhân(2)
Ngày đăng: 01:42 08/08/20
"Ngươi là cái thá gì mà dám chỉ trỏ với ta!" Lý Phong vọt tới trước mặt Ngô Bưu, đưa tay quất tới khuôn mặt hắn.
"Bốp "
Âm thanh bạt tai thanh thúy vang lên trong phòng khách, Ngô Bưu ôm lấy cái má đã sưng lên rất cao, lòng đầy nổi giận, nhưng lại không dám nói gì.
Tần Mộng cũng ngẩn ngơ, trước kia làm sao không phát hiện ra Lý Phong có một mặt bá đạo như vậy, hắn đến cùng là lấy đâu ra tự tin để đấu với đám người giang hồ như Ngô Bưu?
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ số hai mở ra, Vương Cường nhô đầu ra nhìn một chút, đợi đến khi hắn nhìn thấy Lý Phong nhất thời sững sờ.
Lý Phong không biết Vương Cường ở trong nhà, cho nên cũng sững sờ, nhưng ngay sau đó một cỗ lửa giận dâng lên từ tận đáy lòng!
Vừa rồi động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, Vương Cường không có khả năng không nghe thấy, lúc trước khi ăn cơm của Tần tỷ hắn so với bất cứ ai cũng đều tích cực hơn, giờ gặp phải sự tình lại trốn ở trong phòng làm con rùa đen rút đầu? Tiện nhân!
"Vương Cường, nếu ngươi đã ở nhà, vì sao vừa rồi không ra giúp Tần tỷ?" Lý Phong đè xuống lửa giận, trầm giọng hỏi.
"Ta. . . Ta không nghe thấy." Sắc mặt Vương Cường có chút không được tự nhiên.
"Cái rắm, vừa rồi ngươi rõ ràng mở cửa đi ra, nhưng sợ quá chạy trở về!" Ngô Bưu đang nổi giận mà không có chỗ phát tiết, lập tức mắng Vương Cường.
"Ồ?" Khóe miệng Lý Phong khẽ nhếch lên, lôi kéo Tần Mộng đi đến trước mắt Vương Cường, chậm rãi nói: "Vương Cường, ngươi tự hỏi lương tâm của mình một lần, bình thường Tần tỷ đối xử với ngươi như thế nào."
"Lý Phong, ngươi có ý tứ gì, ta không phải chỉ là không xen vào việc của người khác sao, ngươi dựa vào cái gì mà chỉ trích ta?" Vương Cường không cao hứng, hắn chỉ là làm ra một lựa chọn có lợi nhất đối với mình mà thôi, có lỗi gì? Cho dù có sai, Lý Phong cũng có tư cách gì nói hắn?
"Lý Phong, bỏ đi, Tiểu Cường cũng có nỗi khổ tâm, ngươi đừng mắng hắn nữa." Tần Mộng thở dài khuyên can, có câu nói gọi là giúp người do tình cảm chứ không phải nghĩa vụ, tuy rằng nàng cảm thấy thất vọng đối với cách làm của Vương Cường, nhưng cũng không đến mức phải oán trách hắn.
"Nghe thấy chưa? Tần tỷ cũng không trách ta, ngươi có tư cách gì mà nói ta? Ngược lại chính là ngươi, đừng tưởng rằng giỏi đánh đấm thì vạn sự thuận lợi, bùng nổ thì nhất thời thoải mái thật đấy nhưng cẩn thận về sau cả nhà phải tới lò hỏa táng, ta thấy ngươi vẫn nên bớt xen vào việc của người khác đi, miễn cho một lúc nào đó sẽ bị người ta chém chết tại đầu phố!" Vương Cường nhất thời có được lực lượng, cứng cổ nói.
Hắn sợ lưu manh giống như Ngô Bưu, nhưng không sợ Lý Phong a, Lý Phong giống như hắn đều là lao động bình thường, hắn làm sao phải sợ?
Lý Phong giận quá hóa cười, hắn từng gặp kẻ vô sỉ, giống như Cao Khôn, giống như Trương Nguyên, giống như Trần Đại Tráng, nhưng những người đó mà so vô sỉ thì vẫn còn kém Vương Cường một bậc.
Tình huống của Tần Mộng như thế nào sao Vương Cường không hiểu? Hắn nói ra những lời này mà không thấy lương tâm đau nhức sao? !
"Bốp "
Lý Phong đưa tay ra tát thẳng mặt Vương Cường một cái, trực tiếp làm cho Vương Cường ngây ngốc.
"Câm mõm vào, ngươi còn dám nói thêm một câu, tiểu gia liền quất chết ngươi! Đứng im ở đấy đừng nhúc nhích, xem thật kỹ cách tiểu gia giải quyết chuyện này đi!" Lý Phong chỉ vào mặt Vương Cường, sát khí ngập tràn.
Vương Cường bị hù sợ, quả nhiên không dám nói lung tung nữa.
Tần Mộng vốn muốn khuyên mấy câu, nhưng khí thế của Lý Phong hiện giờ quá mạnh, lời đến khóe miệng thì nàng cố gắng nuốt trở về.
"Ngươi có biết Tống Uyển Quân không?" Lý Phong đi đến trước mặt Ngô Bưu, ngồi xổm người xuống vỗ lên gương mặt hắn hỏi.
"Tống. . . Tống Tống Tống Uyển Quân?" Ngô Bưu lắp ba lắp bắp, đại danh của Tống Uyển Quân hắn đương nhiên từng nghe nói, đây chính là lão đại thành Tây a, đến cả lão đại hắn cũng không có tư cách nhìn thấy người này!
"Vậy là ngươi cũng biết đúng không? Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi gọi điện thoại bảo lão đại ngươi tới, ta cũng gọi người tới, chúng ta nhìn xem người nào có quan hệ mạnh hơn, như thế nào?" Lý Phong cũng không đợi Ngô Bưu đồng ý, lấy điện thoại di động ra liền gọi cho Tống Uyển Quân.
"Uy, tỷ tỷ, ta là đại đệ đệ của ngươi, còn nhớ ta không. . . Ân, gặp phải chút chuyện muốn được tỷ tỷ giúp một chút, tiểu khu 7-2- 603 ở chỗ thành Đông, hãy mau tới đây nhé."
Ngô Bưu nhất thời kinh nghi bất định, Lý Phong là đệ đệ của Tống Uyển Quân? Không thể nào, nếu hắn thật sự có thân phận đó thì còn ở nơi này làm gì?
"Hắn khẳng định là đang hù dọa ta, ta không thể sợ!" Ngô Bưu cắn răng một cái, cũng móc điện thoại di động gọi cho lão đại Hải ca của hắn.
"Hừ, giả vờ giả vịt, còn dám đánh lão tử? Lát nữa ta sẽ chống mắt lên mà xem ngươi bị đánh cho thân tàn ma dại!" Vương Cường âm thầm cười lạnh, hắn và Lý Phong đã nhận biết nhau mấy tháng, nhưng chưa từng nghe nói Lý Phong quen biết được kẻ hung ác nào.
Tần Mộng cũng không nghĩ tới Lý Phong sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời tâm tình bất ổn, bồn chồn không yên lòng.
"Bốp "
Âm thanh bạt tai thanh thúy vang lên trong phòng khách, Ngô Bưu ôm lấy cái má đã sưng lên rất cao, lòng đầy nổi giận, nhưng lại không dám nói gì.
Tần Mộng cũng ngẩn ngơ, trước kia làm sao không phát hiện ra Lý Phong có một mặt bá đạo như vậy, hắn đến cùng là lấy đâu ra tự tin để đấu với đám người giang hồ như Ngô Bưu?
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ số hai mở ra, Vương Cường nhô đầu ra nhìn một chút, đợi đến khi hắn nhìn thấy Lý Phong nhất thời sững sờ.
Lý Phong không biết Vương Cường ở trong nhà, cho nên cũng sững sờ, nhưng ngay sau đó một cỗ lửa giận dâng lên từ tận đáy lòng!
Vừa rồi động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, Vương Cường không có khả năng không nghe thấy, lúc trước khi ăn cơm của Tần tỷ hắn so với bất cứ ai cũng đều tích cực hơn, giờ gặp phải sự tình lại trốn ở trong phòng làm con rùa đen rút đầu? Tiện nhân!
"Vương Cường, nếu ngươi đã ở nhà, vì sao vừa rồi không ra giúp Tần tỷ?" Lý Phong đè xuống lửa giận, trầm giọng hỏi.
"Ta. . . Ta không nghe thấy." Sắc mặt Vương Cường có chút không được tự nhiên.
"Cái rắm, vừa rồi ngươi rõ ràng mở cửa đi ra, nhưng sợ quá chạy trở về!" Ngô Bưu đang nổi giận mà không có chỗ phát tiết, lập tức mắng Vương Cường.
"Ồ?" Khóe miệng Lý Phong khẽ nhếch lên, lôi kéo Tần Mộng đi đến trước mắt Vương Cường, chậm rãi nói: "Vương Cường, ngươi tự hỏi lương tâm của mình một lần, bình thường Tần tỷ đối xử với ngươi như thế nào."
"Lý Phong, ngươi có ý tứ gì, ta không phải chỉ là không xen vào việc của người khác sao, ngươi dựa vào cái gì mà chỉ trích ta?" Vương Cường không cao hứng, hắn chỉ là làm ra một lựa chọn có lợi nhất đối với mình mà thôi, có lỗi gì? Cho dù có sai, Lý Phong cũng có tư cách gì nói hắn?
"Lý Phong, bỏ đi, Tiểu Cường cũng có nỗi khổ tâm, ngươi đừng mắng hắn nữa." Tần Mộng thở dài khuyên can, có câu nói gọi là giúp người do tình cảm chứ không phải nghĩa vụ, tuy rằng nàng cảm thấy thất vọng đối với cách làm của Vương Cường, nhưng cũng không đến mức phải oán trách hắn.
"Nghe thấy chưa? Tần tỷ cũng không trách ta, ngươi có tư cách gì mà nói ta? Ngược lại chính là ngươi, đừng tưởng rằng giỏi đánh đấm thì vạn sự thuận lợi, bùng nổ thì nhất thời thoải mái thật đấy nhưng cẩn thận về sau cả nhà phải tới lò hỏa táng, ta thấy ngươi vẫn nên bớt xen vào việc của người khác đi, miễn cho một lúc nào đó sẽ bị người ta chém chết tại đầu phố!" Vương Cường nhất thời có được lực lượng, cứng cổ nói.
Hắn sợ lưu manh giống như Ngô Bưu, nhưng không sợ Lý Phong a, Lý Phong giống như hắn đều là lao động bình thường, hắn làm sao phải sợ?
Lý Phong giận quá hóa cười, hắn từng gặp kẻ vô sỉ, giống như Cao Khôn, giống như Trương Nguyên, giống như Trần Đại Tráng, nhưng những người đó mà so vô sỉ thì vẫn còn kém Vương Cường một bậc.
Tình huống của Tần Mộng như thế nào sao Vương Cường không hiểu? Hắn nói ra những lời này mà không thấy lương tâm đau nhức sao? !
"Bốp "
Lý Phong đưa tay ra tát thẳng mặt Vương Cường một cái, trực tiếp làm cho Vương Cường ngây ngốc.
"Câm mõm vào, ngươi còn dám nói thêm một câu, tiểu gia liền quất chết ngươi! Đứng im ở đấy đừng nhúc nhích, xem thật kỹ cách tiểu gia giải quyết chuyện này đi!" Lý Phong chỉ vào mặt Vương Cường, sát khí ngập tràn.
Vương Cường bị hù sợ, quả nhiên không dám nói lung tung nữa.
Tần Mộng vốn muốn khuyên mấy câu, nhưng khí thế của Lý Phong hiện giờ quá mạnh, lời đến khóe miệng thì nàng cố gắng nuốt trở về.
"Ngươi có biết Tống Uyển Quân không?" Lý Phong đi đến trước mặt Ngô Bưu, ngồi xổm người xuống vỗ lên gương mặt hắn hỏi.
"Tống. . . Tống Tống Tống Uyển Quân?" Ngô Bưu lắp ba lắp bắp, đại danh của Tống Uyển Quân hắn đương nhiên từng nghe nói, đây chính là lão đại thành Tây a, đến cả lão đại hắn cũng không có tư cách nhìn thấy người này!
"Vậy là ngươi cũng biết đúng không? Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi gọi điện thoại bảo lão đại ngươi tới, ta cũng gọi người tới, chúng ta nhìn xem người nào có quan hệ mạnh hơn, như thế nào?" Lý Phong cũng không đợi Ngô Bưu đồng ý, lấy điện thoại di động ra liền gọi cho Tống Uyển Quân.
"Uy, tỷ tỷ, ta là đại đệ đệ của ngươi, còn nhớ ta không. . . Ân, gặp phải chút chuyện muốn được tỷ tỷ giúp một chút, tiểu khu 7-2- 603 ở chỗ thành Đông, hãy mau tới đây nhé."
Ngô Bưu nhất thời kinh nghi bất định, Lý Phong là đệ đệ của Tống Uyển Quân? Không thể nào, nếu hắn thật sự có thân phận đó thì còn ở nơi này làm gì?
"Hắn khẳng định là đang hù dọa ta, ta không thể sợ!" Ngô Bưu cắn răng một cái, cũng móc điện thoại di động gọi cho lão đại Hải ca của hắn.
"Hừ, giả vờ giả vịt, còn dám đánh lão tử? Lát nữa ta sẽ chống mắt lên mà xem ngươi bị đánh cho thân tàn ma dại!" Vương Cường âm thầm cười lạnh, hắn và Lý Phong đã nhận biết nhau mấy tháng, nhưng chưa từng nghe nói Lý Phong quen biết được kẻ hung ác nào.
Tần Mộng cũng không nghĩ tới Lý Phong sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời tâm tình bất ổn, bồn chồn không yên lòng.