Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 1095 : Tâm ma kiếp

Ngày đăng: 16:58 19/04/20


Nhìn trước mặt mình vân vụ cuồn cuộn, cho dù hắn thị lực đã từng được cường hóa qua cũng không thể nhìn thấy rõ hơn 3m phạm vi, Triệu Vô Cực trong lòng bắt đầu trầm xuống.



Đột phá vui vẻ lúc này không còn lại chút gì, ngược lại bị vây hãm trong mê trận bị tử vong uy hiếp càng khiến hắn khó chịu hơn.



“ hệ thống, không cách nào phá trận sao?”



" đinh~ không, hệ thống không thu thập được bất cứ thông tin nào hữu ích, làm sao có thể phá? Nếu có thể phá, hệ thống trước đó đã nói cho kí chủ rồi, cần gì cùng kí chủ giấu giếm.



Hệ thống sinh ra là để phục vụ kí chủ a!”



Triệu Vô Cực nhíu mày, hắn cảm giác có chút khó chơi.



Đến cả hệ thống cũng bó tay chịu chết, như vậy hắn một cái chỉ mới học sơ qua trận pháp lúc này nên làm gì để tự cứu?



Triệu Vô Cực đầu óc nhanh chóng di chuyển, nhớ lại kiến thức về trận pháp mình đã học.



Trận pháp là do nhân loại quan sát thiên địa chi thế ngộ ra trong đó bao la rộng lớn đạo lí mà mô phỏng phát minh ra.



Nhân loại chế tạo trận pháp vô cùng đa dạng nhiều chủng loại Sát trận, khốn trận, mê trận, phòng ngự trận, truyền tống trận, số lượng cùng chủng loại rất nhiều.



Trận pháp cấu tạo gồm mấy phần cơ bản là trận bàn, trận tâm, năng lượng nguyên.



Trận tâm là tâm của trận pháp, đóng vai trò như là bộ xử lí cùng điều khiển toàn bộ trận pháp, chỉ cần trong tay có được trận tâm, như vậy điều khiển hay phá bỏ một trận pháp đều ở trong một ý niệm, bởi vậy trận tâm của một trận pháp cần được ẩn dấu kĩ càng,tránh để bị người khác vừa nhìn liền phát hiện ra.



Trận bàn thì như là phần cứng nhận mệnh lệnh từ trận tâm, chịu tải năng lượng cũng như đem trận pháp thể hiện ra ngoại giới.



Một cái trận pháp có thể có một hoặc nhiều trận bàn, nhưng chỉ có duy nhất một cái trận tâm.



Còn năng lượng nguyên chính là nguồn năng lượng cho trận pháp khởi động cùng vận hành.



Bình thường tu sĩ dùng năng lượng nguyên đều là Linh thạch, nhưng trận pháp sư cao cấp bày bố ra thiên địa đại trận có thể mượn dùng thiên địa chi thể tụ tập linh khí tự mình vận hành.



Bởi vậy trận pháp dùng năng lượng nguyên là Linh thạch có thể sau một thời gian dài hoạt động bị hao hết linh lực mà xuất hiện ngưng lại, khiến cho một số động phủ tu sĩ bị ẩn dấu lộ ra bên ngoài, mới đưa đến tu sĩ xông vào đào bảo, khám phá.



Còn trận pháp dùng thiên địa đại thế thì thường phải ở nơi có địa hình vô cùng ưu tú, non nước hữu tình, sinh cơ bừng bừng, thiên địa tự nhiên giao hội mới có thể tạo thành được.



Loại này trận pháp yêu cầu cơ bản rất cao, bởi vậy rất ít có người sử dụng tới được.



Như vậy, Triệu Vô Cực đối mặt với cái này mê trận muốn thoát ra chỉ có 3 cách.



Một chính là chờ thời gian nguồn năng lượng của trận pháp hao hết, hắn tự nhiên được thả ra.



Mà cái này một chờ, có thể một năm, cũng có thể trăm năm ngàn năm, Triệu Vô Cực cũng không có thời gian nhiều như vậy.



Thứ 2 chính là tìm ra trận tâm, phá hủy trận tâm.



Cái này nghĩ cũng đừng nghĩ. Hắn bây giờ nửa bước khó đi, còn muốn tìm ra trận tâm ở đâu, quả thật là người si nói mộng.



Thứ 3 chính là dựa theo trận pháp bố trí quy luật tự mình đi ra ngoài.



Mê trận mê hoặc chính là ngũ giác, vặn vẹo tầm nhìn cùng cảm giác, khiến cho nhân loại xuất hiện sai lầm phán đoán, từ đó tại chỗ xoay quanh, đi một vòng lớn liền về vị trí cũ.



Cái này khả năng vặn vẹo rất cường đại, đến cả hệ thống cũng không thể hướng bên ngoài thu thập thông tin, một phần là do hệ thống phế vật, khụ khụ, hệ thống thiếu sót cùng yếu đuối, một phần là do cái này trận cường đại, cả hai yếu tố bất kì cái nào cũng được, Triệu Vô Cực cũng không cảm giác phá giải cái này vấn đề là đơn giản.



Như vậy, bây giờ hắn phải làm sao?



Triệu Vô Cực cau mày suy nghĩ, cái này trận pháp có yếu điểm gì không? Hắn có thể từ chỗ nào ra tay?



Triệu Vô Cực trong đầu nhanh chóng di chuyển đủ loại tin tức, nhanh chóng tìm ra bên trong yếu điểm.



Bỗng nhiên hắn nhíu mày hỏi hệ thống:



“ hệ thống, ngươi thu thập tin tức là từ ta ngũ giác tiếp nhận sao?”



" đinh~ đúng vậy. Kí chủ não bộ cho dù nghe thấy nhìn thấy một số ít thông tin cũng sẽ tự động xem nhẹ, đây là nhân loại não bộ tự chủ hành động, không thể nào kháng lại được, nếu không lượng thông tin cần xử lí quá lớn, điểm tập trung quá nhiều, sẽ khiến cho nhân loại tự mình hại mình



Mà hệ thống thì không có cái tệ hại này, chỉ cần kí chủ có thể nhìn có thể nghe càng xa, hệ thống liền theo đó tìm hiểu được bên trong tin tức.




Triệu Vô Cực lại cảm giác không đúng, hắn Thanh Vân Tông hẳn là không mất đi cái này truyền thừa cùng bí mật a



Thế sao 2 vị gia gia của hắn không sớm nói cho hắn biết, để hắn ra ngoài tu luyện lỡ cứ như vậy đột phá trúc cơ kì hậu 5 trọng thì sao?



Ách, chả lẽ bọn hắn quên? Hoặc là nói, bọn hắn cảm giác ta tu luyện còn lâu mới tới cảnh giới này, nên chưa nói?



Triệu Vô Cực vò đầu, cuối cùng đem cái này nghi vấn vứt ra sau đầu, hắn lúc này chỉ để tâm một việc duy nhất.



Tu sĩ, cảnh giới càng cao, chiến đấu thời gian càng ngắn.



Luyện khí kì, võ kĩ chiêu thức cực nhiều, một trận chiến có thể đánh cái mấy trăm chiêu mới có thắng bại.



Trúc cơ kì, dùng khí ngự kiếm, chưởng quyền tương giao, so đấu chủ yếu là khí mới đến võ kĩ.



trong vòng mấy chục chiêu liền đã có thể phân một cái thắng bại.



Mà đến kim đan kì, võ học đã bắt đầu sờ thấy một tia của chữ Đạo, ai mạnh ai yếu thường chỉ trong vòng mười chiêu là có ngay kết quả.



Kiếm pháp cũng không còn hoa lệ nhiều chiêu nhiều thức như trước nữa, trừ khi chủ nhân sử dụng kiếm chưa hề có ý nghiêm túc mà thôi, nếu không xuất ra sẽ chỉ là toàn lực một kiếm, một kiếm này đại diện cho hắn kiếm đạo.



Mà nguyên anh kì lúc, có thể mượn nhờ thiên địa linh khí, sức tấn công lập tức nhảy vọt mấy con phố, đánh ra kiếm pháp quyền pháp đều xem Đạo của ai càng mạnh, khí thế ai càng hung, ý cảnh của ai càng mạnh, Khí của ai càng cường,... đủ các loại nhân tố.



Bọn hắn so đấu lúc, đã không còn mấy cái hoa lệ chiêu số, đánh chính là đạo.



Mà hóa thần kì, đã có thể sơ bộ phá toái không gian, tạo nên mảng nhỏ vết nứt không gian.



Cái này vết nứt bình thường rất nhanh liền sẽ tự bị thế giới này bổ đầy biến mất, nhưng uy lực của mỗi người đều không phải dạng vừa.



Cho dù cách xa ngàn dặm vẫn có thể như thường giao thủ, không hề gặp bất cứ chướng ngại nào.



Càng nghĩ, Triệu Vô Cực càng cảm giác kinh khủng, cuối cùng đành phải vung đi mấy cái này ý nghĩ, quay lại với hắn tình trạng.



Triệu Vô Cực bây giờ tình trạng mà nói, hắn sáng tạo ra Vô Cực bảo điển, vậy mà không tiến lên ngược lại phạm vào chủ nghĩa thấp võ sai lầm.



Trước đây xông pha giang hồ thời điểm, Triệu Vô Cực thường xuyên cùng người giao thủ, xem bọn hắn có chiêu nào chiêu nào mạnh, chiêu nào chiêu nào càng tinh diệu.



Bởi vậy hắn hướng tới, là sáng tạo chiêu thức, mà không phải nuôi dưỡng của mình đạo bên trong chiêu thức.



Cái này chính là đi ngược đường, khiến cho hắn thực lực chậm chạp không tiến, không thể mạnh lên được.



Một cái suy nghĩ sai lầm, bước ra liền sai, liền khiến cho hắn tu luyện thụt lùi.



Triệu Vô Cực cắn chặt răng, vất vả bao nhiêu lâu, suy nghĩ nát óc cải tiến võ kĩ, cuối cùng lại phát hiện ra, bản thân đang làm việc là sai, là ngu ngốc, cảm giác mình tất cả cố gắng đều là vô ích, cái này thật khó để hắn tiếp thu.



Nhưng bên trong ngọc giản Trương tiền bối không hề lừa hắn, mấy cái kia hình ảnh chiến đấu cũng là vô cùng chân thật.



Hoặc là Trương tiền bối tự mình động thủ, hoặc là hắn xa xa nhìn người khác động thủ, không cái nào không phải là chứng cớ xác thực chứng mình cho việc Triệu Vô Cực đang nhầm lối.



Triệu Vô Cực lúc này tâm thần bỗng nhiên có chút táo bạo, hắn sai sao? Hắn cố gắng là vô ích sao?



Tại sao trưởng bối của hắn thấy hắn đi sai lại không chỉ điểm? bọn hắn không phải rất yêu hắn sao? Tại sao không chỉ điểm sai lầm cho chính mình? Hay là tình yêu của bọn hắn dành cho mình chỉ là giả dối?



Triệu Vô Cực lập tức đối với Bạch Vô Thường cùng La Thiên nổi lên nghi ngờ, đối với Thái Nhất nổi lên nghi ngờ, đối với chính phụ mẫu của hắn nổi lên nghi ngờ!



Triệu Vô Cực vô cùng táo bạo, ánh mắt trở nên đỏ chót, hàm răng cắn chặt, khí tức hỗn loạn.



Hắn cũng không biết, bây giờ trên đầu chính mình không biết lúc nào đã xuất hiện một cỗ hắc khí quấn quanh, đang ở xung quanh đầu hắn chuyển.



Mà cái kia cỗ táo bạo suy nghĩ cùng cảm xúc, cũng không phải từ hắn sinh ra, mà chính là do cái hắc khí này đang tác quái.



Triệu Vô Cực lúc này trạng thái, nếu để người khác nhìn thấy liền rất dễ nhận ra, hắn đã đứng ở trước một cái đại kiếp mà bất kì tu sĩ nào đều sợ mất mật.



Tâm ma kiếp!