Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 1107 :
Ngày đăng: 16:58 19/04/20
Triệu Vô Cực cùng đám người vui vẻ nhìn lấy trước mặt mình một mảnh to lớn linh điền mọc đầy các loại linh thảo.
Nhìn sơ qua, chỗ này trồng nhiều nhất vẫn là Trích tinh thảo, dựa theo Triệu Vô Cực ánh mắt, ở chỗ này ít nhất cũng là năm trăm năm trở lên dược hiệu Trích tinh thảo.
Bởi vì được sử dụng rộng khắp, Trích tinh thảo được trồng khá nhiều, sau đó là đủ các loại linh thảo linh dược quý hiếm:
“ cẩu đầu Hắc quang thảo, Kiếm diệp kim sắc thảo, Thiên nhãn lam linh quả,...”
Triệu Vô Cực trong miệng lẩm bẩm đọc ra tên từng loại linh thảo linh quả, trong ánh mắt tràn đầy là kinh hỉ thần sắc.
Cho dù Long Miên Nhi trước đó có chút đáng ghét, nhưng lần này nàng biểu hiện ra khả năng quả thật không thể nghi ngờ chút nào đối với bọn hắn mà nói là vô cùng hữu ích.
Trường Hồng không ngừng đi qua đi lại ở quanh dược điền, ngón tay hắn chỉ vào từng cái lih thảo, nhanh chóng nói ra:
“ ngàm năm linh thảo, ở đây thật nhiều ngàn năm linh thảo a!
Oa, chỗ này còn có mấy gốc 2000 năm dược liệu có thể để cho kim đan kì sử dụng linh thảo.
Phát, chúng ta lần này phát lớn rồi a!”
Long Miên Nhi hai tay chống nạnh, mặt vênh lên trời nói ra:
“ còn không phải là nhờ bản tiểu thư sao? Bản tiểu thư thần thông rất lợi hại a.
Lần này các ngươi hẳn là sáng mắt ra, biết được sự quan trọng của ta đi!”
nàng nói xong ném ánh mắt khiêu khích về phía Vạn Hắc Vận, Vạn Hắc Vận gương mặt lập tức trở nên khó xem, vốn làn da hắn không đen vậy mà lúc này giống như đen xuống.
Đủ thấy được Vạn Hắc Vận tâm tình lúc này là cỡ nào ấm ức.
Bởi vì như vậy mà nói, Long Miên Nhi ngồi chắc hắn cái này mặt đen danh hiệu a!
hắn không chút nào muốn tự nhận mình là mặt đen đấy!
Vạn Hắc Vận trong lòng âm thầm đen Long Miên Nhi tổ tông mười tám đời hỏi thăm một lần, nếu không phải là hắn đuối lí, chỉ sợ Vạn Hắc Vận đã sớm nhảy lên cùng Long Miên Nhi đại chiến 300 hiệp rồi.
một tiếng quát lên, Nhật nguyệt bội trước mặt vị trí bỗng nhiên xuất hiện một cái nho nhỏ vòng xoáy.
Vòng xoáy dần dần mở rộng, theo Triệu Vô Cực cung cấp linh lực cho nó, vòng xoáy càng lúc càng lớn, sau đó liền biến thành một mét bán kinh vòng xoáy.
Triệu Vô Cực cũng không biết đây có phải là to lớn nhất vòng xoáy của Nhật Nguyệt bội hay không, nhưng hắn cảm giác đã đầy đủ, muốn mở lớn nữa, chỉ sợ linh lực tiêu hao quá nhanh, hắn chịu không nổi.
Triệu Vô Cực bắt đầu hướng Nhật nguyệt bội lần nữa đánh ra thủ quyết, vòng xoáy bắt đầu phi tốc xoay tròn, càng lúc càng nhanh, bên trong tỏa ra một cỗ hấp lực mạnh mẽ.
“thu!”
Triệu Vô Cực quát khẽ một cái, ngón tay chỉ về phía linh điền, một màn thần kì lập tức xảy ra!
Chỉ thấy linh điền phía trên linh thổ giống như bắt đầu nhận lấy cái nào đó lực lượng dẫn dắt, từ phía dưới bắt đầu bay lên, hướng về trong vòng xoáy lao tới, tốc độ khá là chậm rãi.
Triệu Vô Cực cảm giác tốc độ này quá chậm, lập tức phát ra càng mạnh hơn linh lực, đem gia tốc hấp thu linh thổ.
Linh thổ mặt trên di chuyển rất nhanh, nhưng mặt dưới lại không dễ như vậy tróc ra, khiến cho Triệu Vô Cực vô cùng mất sức.
“hừ, để xem ngươi cứng đầu được đến mức nào!”
Triệu Vô Cực tức giận hừ lạnh một tiếng, linh lực toàn bộ triển khai, vòng xoáy không trướng lớn, nhưng tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, cả không gian nơi này giống như đều lấy nó là trung tâm đồng dạng.
Cuối cùng tốn hết sức chín trâu hai hổ, Triệu Vô Cực mới đem đát trong cái này linh điền cho thu vào Nhật Nguyệt bội, thành công mở rộng Nhật Nguyệt bội bước đầu tiên, trong lòng vẫn là cảm giác có chút tự kiêu.
Chỉ cần tìm được một cái linh mạch nữa, vậy thì hắn có thể mở rộng phạm vi bao phủ của chủ linh mạch được rồi, như vậy cũng đồng nghĩa hắn có thể tăng lên nghịch thiên cửu bộ châm a!
ầm!
Triệu Vô Cực trong lòng vui sướng cất đi Nhật Nguyệt bội, đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, bên ngoài một mảnh tiếng đánh nhau binh khí va chạm cùng chém giết.
Hắn vội vàng chạy ra ngoài, xem tình hình đám người thế nào, nhưng vừa đến nơi, một cái cực kì kiêu ngạo phách lối âm thanh vang lên:
“ Triệu Vô Cực, đi ra đây! Gia gia của ngươi Dư Thành đến rồi đây, hôm nay ta phái dạy dỗ ngươi!”