Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 1120 : Lão tổ xuất hiện
Ngày đăng: 16:58 19/04/20
Thiết Tam Ngưu nghe Long Miên Nhi nói như vậy khóe miệng kéo lên một cái nụ cười đắc thắng nói ra:
“ xem ra chúng ta đã có thể bình tĩnh nói chuyện được rồi.
Cũng không cần cho chúng ta là đồ ngốc, một đầu Bạch long này cũng chỉ có viên này Long châu là đáng giá nhất.
Nếu ngươi thật sự muốn nó, vậy thì còn lại tất cả mọi thứ chỉ có thể từ hai chúng ta đến chia, ngươi cũng đừng nghĩ được thứ gì từ trên người đầu Bạch long này!”
Long Miên Nhi nghe vậy quát lên:
“ Vớ vẩn, ta xuất lực nhiều như vậy, đầu kia yêu thử làm được cái gì mà cũng muốn tranh một chân phân phối?”
Thiết Tam Ngưu cười lạnh:
“ ngươi xuất lực nhiều? ha ha, ngươi giống như quên, ở đây ai mới là người xuất lực nhiều nhất?
Là ai xông trận? Là ai phá trận? Là ai bị độc suýt chết?
Không phải là ta sao? Ngươi chỉ ở thời khắc cuối cùng đứng ra thay người khác trụ vững một chút, trước đó một đoạn đường dài, tất cả đều là ta đến cùng đám kia linh nhân chiến đấu, mà ngươi chỉ ở phía bên trong nhận lấy bảo hộ của chúng ta mà thôi!”
Long Miên Nhi nghe trầm mặc xuống.
Nói thật, nếu xét công lao, nàng so với một góc của Thiết Tam Ngưu cũng không tới.
Nhưng nếu cứ như vậy đồng ý xuống, nàng làm sao cam lòng?
Long Miên Nhi lập tức nói ra:
“ hừ, trước đó ta dùng thần thông phá vọng của ta giúp các ngươi thì sao?
Thiết Hổ là người của ta, hắn hi sinh mạng sống vì các ngươi mở đường, công lao này cũng là của ta!
Ta cũng giúp các ngươi thủ vững lúc các ngươi đi ra, nếu không có ta, phía sau đám người đã sớm đoàn diệt rồi!”
Thiết Tam Ngưu lạnh lùng nói ra:
“ ngươi lúc cướp công quả thật ra sức a, Thiết Hổ theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi đối với hắn một chút đồng cảm cũng không có, chỉ lợi dụng hắn để tư lợi cho mình.
bây giờ còn không biết xấu hổ nhận lấy công lao của hắn, quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt.
Nữ nhân như ngươi, quả thật rất đáng sợ a.
Thôi được rồi, mọi người tiếp tục như vậy cãi cọ cũng không có ý gì, ta ở chỗ này nói rõ nếu ngươi chọn Long châu, vậy thì phần còn lại ta cùng Tiểu Hoàng chia, nếu ngươi buông tha Long Châu, vậy thì phần còn lại Tiểu Hoàng cùng ngươi chia.
Nếu ngươi vẫn không đồng ý, vậy thì chúng ta chỉ có thể đến chiến một trận.
Dù sao ai trong số chúng ta nếu chết ở chỗ này, ngoại nhân chỉ sợ cũng sẽ không thể nào biết được. Hừ!”
Thiết Tam Ngưu thái độ vô cùng rõ ràng, Long Miên Nhi chỉ có thể lựa chọn lấy hay bỏ Long châu mà thôi.
Long châu đối với Thiết Tam Ngưu mà nói cũng không phải là mang tới hiệu quả to lớn nhất, hắn ngược lại càng yêu thích phân chia phần còn lại của đầu này Bạch Long hơn, nhưng nếu Long Miên Nhi muốn hai tay dâng lên Long châu, vậy thì hắn cũng không thể không nhận.
Dù sao Long châu chỉ có một, một bên nhất định sẽ phải nhường nhịn bên kia, nếu đã chọn giá trị cao Long châu, vậy thì cái khác cũng đừng muốn nữa.
Long Miên Nhi ánh mắt chăm chú nhìn vào mắt Thiết Tam Ngưu một lát, đáp trả nàng chính là ánh mắt kiên quyết của Thiết Tam Ngưu.
Nàng lúc này liền hiểu, bản thân đã chỉ có thể lấy hay bỏ.
Cảm giác vết thương bên tay trái đau nhói, Long Miên Nhi tuy không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn là chịu thua.
Dù sao có được Long châu, nàng sau này con đường phát triển đã rộng mở, không cần để ý đám người trong gia tộc kia.
Dù sao liều mạng người là nàng, mà đạt được chỗ tốt cũng không phải nàng a.
Long Miên Nhi cắn răng nói:
“ được rồi, ta lấy Long châu!”
Thiết Tam Ngưu mỉm cười nói ra:
“ lựa chọn thông minh, vậy bây giờ cái này long thi cùng ngươi đã không quan hệ gì.
Tiểu Hoàng, tới đây!”
Thiết Tam Ngưu gọi một tiếng, Tiểu Hoàng cảnh giác đi tới gần hắn.
Thiết Tam Ngưu nói ra:
“ ta muốn Long huyết, long lân, Long trảo, còn lại đều là của ngươi.
Thế nào?”
Tiểu Hoàng gật đầu một cái đồng ý.
Đây cũng là thứ nó muốn.
Hai người rất nhanh liền ăn ý di tới thử nghiệm phá vỡ long thi, nhưng rất nhanh Thiết Tam Ngưu liền ngạc nhiên ngây người, bởi vì hắn cho dù cố gắng công kích thế nào cũng không thể tổn thương mảy may đầu này Long thi.
Long lân sức phòng ngự vô cùng kinh người, cho dù là một đầu chết đi Bạch long, cũng không phải là hắn muốn cắt vỡ liền có thể cắt.
Bây giờ vậy mà bị đám người Thanh Vân Tông một đám trúc cơ kì nội môn đệ tử cho phân chia, quả thật là một cái kinh người tin tức.
Triệu Vô Cực vội vàng nhìn về phía bầu trời, thần sắc lộ ra cực kì lo lắng.
Bọn hắn lúc này hẳn là nên có tiếp viện chứ? nếu không chỉ sợ sẽ trở thành một đám di động bảo tàng, bị người truy sát a!
............
Phía trên thiên không, Long Ngạo Thiên trầm giọng nói ra:
“ đám này yên vụ, cũng không phải là trận pháp tạo thành, mà là Bạch vụ lâm nhiều năm tích lũy ra yên vụ, thảo nào có thể ngăn chặn tinh thần lực của chúng ta dò xét.
Hơn nữa linh lực bạo động cũng khiến cho tinh thần lực nhận ảnh hưởng cực lớn, chúng ta không thể dò xét ra thứ gì cũng là bình thường.
Không biết đám tiểu tử kia ở phía dưới có vấn đề gì hay không?”
Bạch Vô Thường cảm nhận một chút không khí xung quanh sau đó kinh ngạc nói ra:
“ linh khí xung quanh giống như đang tản mát đi, các ngươi có cảm nhận được hay không?”
La Thiên nhíu mày tập trung cảm giác một cái, sau đó kinh nghi bất định giật mình nói ra:
“ đúng vậy, linh khí đang tản mát đi, cái này chỉ sợ...”
Hoàng Thiên lập tức tiếp lời:
“ chỉ sợ Linh mạch đã bị hủy!
Đám tiểu tử này rốt cuộc làm cái gì, tại sao bọn hắn có thể phá hủy được linh mạch?
Thiên Tướng môn nổi tiếng về trận pháp, chỗ này lại là hạch tâm trận pháp của bọn hắn, làm sao có thể đơn giản như vậy bị bọn hắn phá hủy được?
Bạch vụ lâm cho dù là Hóa thần kì lão tổ đến cũng không chắc có thể toàn thân trở ra a?
Ai có thể nói cho ta, đây rốt cuộc là chuyện gì hay không?”
Mộc Thanh Hà cắn răng một cái, trong lòng vô cùng khó chịu.
Không ngờ đám tiểu tử này lại có thể phá trận, nhìn bây giờ linh khí tản đi, bạch vụ bắn ngược, chỉ sợ không mất bao lâu, trận pháp tình trạng bên dưới sẽ bị bại lộ trước mặt tất cả mọi người
Mà đám tiểu tử kia cũng không chỗ ẩn thân.
Như vậy sự tình lần này, bọn hắn có thể từ một chỗ mà ngay cả Hóa thần kì tu sĩ cũng không thể phá giải được phá trận mà ra, nói trên người không thu được cái gì bảo vật, ai tin a?
Cái này cũng đồng nghĩa với việc, đám tiểu tử này tương lai nhất định sẽ trở thành con mồi cho đám người kia săn bắt, bởi vì mỗi người trên người đều có thể chứa đựng thiên đại bí mật.
Mộc Thanh Hà tuy không muốn nhưng vẫn là cắn răng nói ra:
“ chuẩn bị một chút tiếp ứng đám tiểu tử kia, đừng để bọn hắn bị người chơi chết rồi!”
đám trưởng lão nhao nhao gật đầu, Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền ánh mắt càng thêm nóng nảy, bởi vì bọn hắn lúc này đang vô cùng quan tâm Triệu Vô Cực an nguy.
Bạch vụ dần dần tán đi, bên dưới Bạch vụ lâm cũng trở nên sáng tỏ.
Lúc này ngự không giữa trời Thanh Vân Tông đám trưởng lão đã nhìn thấy Bạch vụ lâm chân diện mục, cũng nhìn thấy rõ ràng Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đám người đang lo lắng bất an đứng ở chỗ kia.
Sở Phi Huyền thấy cảnh này lập tức vui vẻ kêu lên:
“ bọn hắn còn sống, tất cả đều còn sống!”
Triệu Phi Dương cũng đã nhìn thấy cảnh này, hắn cũng là vui vẻ nói ra:
“ Vô Cực tiểu tử kia xem ra không có cái gì to lớn thương thế, thật là may mắn!”
Sở Phi Huyền nói xong nàng lập tức muốn xông xuống phía dưới, nhưng đúng lúc này, ở trên thiên không một giọng nói như là lôi đình bỗng nhiên nổ vang:
“ A, có ý tứ mấy cái tiểu quỷ. Vậy mà có thể phá tan Bạch vụ lâm trận pháp, hắc hắc, quả thật đủ thần kì.
Thiên Nguyên Tông chúng ta trưởng lão đời trước ở Bạch vụ lâm vẫn lạc, có thất lạc một món đồ vật rất quan trọng của tông môn ở đây, ta vừa nhìn qua lại không phát hiện ra được, hẳn là đồ vật ở trong tay các ngươi.
Mấy tiểu quỷ, không bằng để lão phu xem một chút các ngươi nhẫn trữ vật a!”
Như thiên lôi giọng nói ở trên trời nổ vang, Triệu Vô Cực cùng đám người sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên nhìn trời, nhưng bọn hắn cái gì cũng không thể nhìn thấy, chỉ cảm giác được một uy áp kinh khủng như là đại sơn đè nặng trên vai, khiến bọn hắn điên cuồng đổ mồ hôi lạnh.
Sau đó, nhẫn trữ vật cùng túi trữ vật của mấy người bắt đầu trượt khỏi tay, cứ như vậy bay ngược lên trời!
Triệu Vô Cực cùng đám người chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy cảnh này, cả người như bị định trụ đồng dạng.
Đây chính một cảm giác áp bách đến tuyệt vọng, áp bách đến bọn hắn không cách nào phản kháng, chỉ có thể nhìn lấy mình đồ vật bị người khác dễ dàng đoạt lấy.
Nhất là Thiết Tam Ngưu, Long Miên Nhi, Trường Hồng, Từ Tiểu Bạch mấy người này.
Bọn hắn thu được đồ tốt tất cả đều nằm ở trong nhẫn trữ vật cùng túi trữ vật, bây giờ bị người đoạt đi, khác nào một trận này liều mạng đều là may áo cho người, làm không công.
Nhưng bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy đồ vật của mình bị người cướp đoạt, mà bản thân lại không thể làm bất cứ cái gì động tác.
Nhưng mà bọn hắn lúc này cũng không phải chỉ có một mình ở đây, phía trên cao Long Ngạo Thiên thấy cảnh này lập tức mặt đen lại rống to:
“ Thiên Nguyên Tông lão tổ, ngươi đúng là khinh người quán đáng!”