Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 1139 : Tiến về Vô tận sơn mạch
Ngày đăng: 16:59 19/04/20
Triệu Vô Cực ngạc nhiên:
“ sư gia, ngươi nói là ‘Thế’, kim đan kì tiến giai cần phải hiểu được cái kia ‘thế’ đúng hay không?”
tu sĩ tu luyện, luyện khí kì phải hiểu được ‘ý’ mới có thể ở luyện khí kì tam trọng đem linh lực li thể, sử dụng viễn trình công kích.
Từ luyện khí kì đến trúc cơ kì, tu sĩ cần đem cái này ‘ý’ nuôi dưỡng phát triển càng cường đại, khiến bản thân cho dù là kiếm pháp, quyền pháp, chưởng pháp hay pháp thuật đều có được lực chấn nhiếp cực lớn, càng mạnh một chút ý cảnh còn có thể đem đối thủ dọa sợ choáng váng, đến cả phản kháng đều quên.
Mà ‘thế’ chính là tiến giai kim đan kì thiết yếu đồ vật.
‘ý’ sau khi phát triển đến một mức độ nào đó mà tu sĩ cảm giác đã đầy đủ, đã cực hạn, liền muốn nghiên cứu thuộc về mình ‘thế’
Lấy Triệu Vô Cực làm ví dụ, hắn ‘ý’ chính là thiên băng địa liệt, trấn áp vạn vật, lúc phát động có thể khiến đối thủ gặp phải ảo giác bị đưa tới dưới chân một ngọn núi đang băng diệt.
Trước đây lúc còn ở trong giang hồ, Triệu Vô Cực chưởng ý cũng vô cùng cường đại, nếu dùng để dọa đám nhất lưu, nhị lưu võ giả lập tức có thể đem bọn hắn dọa sợ choáng váng.
Nhưng từ lúc đột phá trúc cơ kì, ý cảnh của hắn lại rất ít có tăng thêm, ý cảnh mang tới sợ hãi, ảo giác cùng đánh bất ngờ tính cũng giảm đi rất nhiều.
Hiện tượng này chính là do trúc cơ kì đám tu sĩ tinh thần lực tăng mạnh, có thể chống đối Triệu Vô Cực ý cảnh phát ra, cho dù Triệu Vô Cực tinh thần lực cũng đang tăng lên, nhưng khả năng dùng tinh thần uy áp đến bổ sung sức mạnh cho ý cảnh để chèn ép người khác khí thế quả thật hiệu quả không cao tiêu hao lại lớn, bởi vậy hắn cũng không hề muốn tốn công tốn sức vào việc này.
Mà Triệu Vô Cực ý cảnh gần nhất cũng không hề có tăng lên, đối với ý cảnh lí giải gần như dậm chân tại chỗ, tiến triển cực chậm, bởi vậy hắn gần nhất đều không dùng đến ý cảnh đi công kích người khác.
La Thiên cười nói ra:
“ chính là nó, nếu ngươi một ngày còn chưa lĩnh ngộ ra được của mình ‘thế’ vậy thì ngươi khó mà đột phá kim đan kì, ngươi cái này Ẩm huyết thủ sáo cũng không thể nào tiến giai được.
Dù sao tu sĩ một khi lĩnh ngộ ra ‘thế’ đều sẽ dùng vũ khí của mình đánh ra chính mình ‘thế’ bởi vậy bản mệnh vũ khí của bọn hắn cũng đã lưu giữ lại ‘thế’ của bọn hắn, sau đó nâng cấp tiến giai tỉ lệ thành công cũng sẽ đại tăng.
Mà ngươi cái này Ẩm huyết thủ sáo thật sự đã bớt giúp ngươi rất nhiều việc, nhưng có một số việc vẫn là không thể mưu lợi mà qua ải được.
Vô Cực, ngươi hiểu chưa?”
Triệu Vô Cực ngoan ngoãn gật đầu:
“ vâng sư gia, ta đã hiểu!”
Hắn trả lời xong, lại có chút nghi hoặc.
Nếu như kim đan kì tu sĩ cần phải hiểu được thế, như vậy hắn cái kia chiến lực cực phế Đông Phương Uyển Nhi sư tỷ làm sao có thể đột phá được?
Nàng không giống là có cái kia thiên phú, tìm ra của mình ‘thế’ thành công đột phá a!
Triệu Vô Cực lập tức hỏi:
“ sư gia, Đông Phương Uyển Nhi sư tỷ của ta cũng thành công tìm ra thế của mình sao?”
La Thiên nghe Triệu Vô Cực nhắc tới Đông Phương Uyển Nhi lập tức lộ ra hứng thú thần sắc, hắn nói:
“ Đông Phương Uyển Nhi tiểu cô nương kia a!
nàng lúc trước chính là đi truyền công điện từ trong đó cảm ngộ ý cảnh, nàng cảm ngộ chính là một loại luyện đan sư thường học tập chính là đỉnh ý.
Loại kia trầm nặng đỉnh ý.
Sau đó lúc đột phá kim đan kì, nàng tự mình lĩnh ngộ chính là đan dược chi thế, lấy đan đè người.
Thực lực không đủ, liền lấy đan đến bù.
Bởi vậy cuối cùng nàng mới có thể đột phá thành công.
Tuy có chút buồn cười, nhưng đối với người không thiện chiến đấu như nàng mà nói, làm được như vậy đã là rất khá rồi.
Triệu Vô Cực gật gù, thì ra là thế a.
Nghe qua cảm giác Đông Phương Uyển Nhi ‘thế’ cũng không có bao nhiêu lợi hai a, xem ra là miễn cưỡng hợp cách đi.
Nói như vậy ‘thế’ của kim đan kì cũng là có mạnh có yếu, giống hắn dạng này một khi đột phá thành công kim đan kì, có được ‘thế’ là thiên băng địa liệt, như vậy một khi ‘thế’ của hai bên va chạm, đối thủ nếu là Đông Phương Uyển Nhi, như vậy nàng chỉ sợ phải giây quỳ a!
Đương nhiên đây là cảnh giới bằng nhau tình huống, nếu Đông Phương Uyển Nhi cảnh giới nghiền ép, cho dù ‘thế’ của nàng có yếu một chút, cũng có thể dùng cảnh giới đè chết Triệu Vô Cực.
Vừa nghĩ đến ‘thế’ của mình sau khi đột phá cũng vô cùng cho lực, Triệu Vô Cực không nhịn được trong lòng vui vẻ một chút.
Như vậy vấn đề lại tới, ‘thế’ là từ trúc cơ kì tu sĩ đem ‘ý’ của mình tôi luyện đến một cái cảm giác cực hạn sau đó thoát thai, phát triển lên thành "thế"
Như vậy hắn bây giờ làm sao để tôi luyện "ý" của bản thân, làm sao để biết đã đến cực hạn?
Triệu Vô Cực nghi ngờ đối với La Thiên hỏi:
“ sư gia, như vậy làm sao để có thể đạt tới cực hạn?”
La Thiên ha ha cười nói:
“ Vô Cực, ngươi nãy giờ hỏi nhiều thứ lắm, có chút bị loạn a.
Đương nhiên là ở trong chiến đấu tôi luyện ý cảnh của mình rồi.
Chẳng lẽ ngươi ngồi một chỗ tu luyện còn có thể khiến ý cảnh của mình tăng cường lên được sao?”
Triệu Vô Cực vỗ đầu một cái, hắn xém chút quên a.
Mà Tiểu Hoàng giết xong đám này yêu thú thì cũng không thở gấp lấy một cái, cứ như vậy lập tức tiếp tục cùng Triệu Vô Cực ở trong rừng lao nhanh.
Cho dù là trúc cơ kì yêu thú, nếu không phải thức tỉnh cực kì cường lực thần thông, ở dưới trúc cơ kì ngũ trọng đều không thể qua nổi nó một chiêu.
Triệu Vô Cực cũng phát hiện ra, Tiểu Hoàng có thể nhanh như vậy đánh giết đám này yêu thú là bởi vì nó tốc độ quá nhanh, đám này yêu thú không thể nào bắt kịp được nó tốc độ cao di chuyển thân ảnh.
Lấy Triệu Vô Cực nhãn lực mà nói, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được Tiểu Hoàng di chuyển lộ tuyến, nhưng đám này yêu thú đa số đều thiên về sức mạnh phương hướng phát triển, mẫn tiệp khá kém cỏi, bởi vậy đều thua ở trong tay Tiểu Hoàng.
Mà trúc cơ kì lục trọng trở lên yêu thú, cùng Tiểu Hoàng đánh mấy chiêu cũng rất nhanh liền bị thất bại.
Chỉ có trúc cơ kì cửu trọng yêu thú mới có thể cùng nó đánh cái ngang tay mấy chục hiệp mà thôi.
Sau đó chính là Triệu Vô Cực cảm giác chờ đợi quá lâu, lập tức ra tay giết chết.
Trúc cơ kì cửu trọng trở xuống yêu thú, đối với Triệu Vô Cực cùng Tiểu Hoàng hai người mà nói đã không có chút nào khiêu chiến sức lực, hắn cũng lười cùng đám này yêu thú động thủ.
Phải là vượt cấp khiêu chiến mới có thể đem hắn tiềm lực bức đi ra, sau đó tôi luyện của hắn ý chí, khiến cho ý cảnh của hắn càng lớn mạnh hơn.
Một ngày liên tục di chuyển, Triệu Vô Cực cùng Tiểu Hoàng cuối cùng cũng thâm nhập vào sâu bên trong Vô tận sơn mạch.
Hắn cả người nấp ở trên một thân cây cao, như vậy có thể tránh được rất nhiều côn trùng cùng yêu thú ở phía dưới đụng phải cũng có ý đồ với hắn, có thể để cho hắn có được chỗ để nghỉ ngơi trong chốc lát lấy lại sức lực.
Nhân loại ở trong sâm lâm, nếu không có được thể lực tốt khiến cho tinh thần không tỉnh táo làm ra những quyết định sai lầm, như vậy thì cách cái chết cũng đã không xa.
Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra mấy miếng thịt lớn, Triệu Vô Cực bắt đầu gặm ăn lấy, Tiểu Hoàng ở bên cạnh hắn ánh mắt lom lom nhìn bốn phía.
Ăn uống xong xuôi, Triệu Vô Cực lập tức nhắm mắt lại tựa lưng vào đại thụ nghỉ ngơi, Tiểu Hoàng thì thay hắn cảnh giới, nửa đêm đổi ca.
Nó ban ngày đã sớm tự mình ăn thịt mấy đầu yêu thú Triệu Vô Cực cùng nó săn giết, bởi vậy cũng không cần tiếp tục ăn nữa.
Tiểu Hoàng thời gian nghỉ ngơi cũng không cần quá dài, bởi vậy Triệu Vô Cực có thể ở chỗ này chiếm cái lợi thế, ngủ được càng nhiều, bảo dưỡng tinh thần càng tốt.
Trúc cơ kì cửu trọng tu sĩ, có thể nửa tháng không ngủ thậm chí một tháng không ngủ cũng không vấn đề gì.
Nhưng nếu là cao độ hoạt động khiến tinh thần căng thẳng, bọn hắn cũng cần dùng giấc ngủ đến để bổ sung tinh thần mệt mỏi tiêu hao.
Cảnh giới càng cao tu sĩ, có thể không cần ngủ càng lâu, sức chịu đựng cũng càng lớn.
Triệu Vô Cực cũng không dám ngủ thật, ngủ sâu giấc loại kia.
Hắn luôn để ra một tia cảnh giác tinh thần, cẩn thận cảm ứng nguy hiểm khí tức.
Vô tận sơn mạch càng về khuya nhiệt độ không khí càng lạnh.
Giữa tối tăm mờ nhạt sơn lâm chỉ có thể dựa vào yếu ớt ánh trăng phủ xuống đại địa làm tia sáng để phân biệt cảnh vật, đây chính là lúc những loại động vật cùng yêu thú hoạt động về xuất hiện.
Vô tận sơn mạch là của bọn nó thiên đường, cũng là của bọn nó địa ngục.
ở đây mạnh được yếu thua pháp tắc, mỗi ngày đều đang trình diễn.
Triệu Vô Cực ngủ được rất ngon ngọt, nhưng hắn không biết, trên đầu của hắn vị trí lúc này một đạo ẩn nấp trong bóng tối huyết hồng con mắt đang lấp lóe, mà đạo này ánh mắt chủ nhân, chính là một đầu thân hình không quá thô to phi xà.
Huyết hồng ánh mắt, tam giác xà đầu, lưỡi rắn không ngừng phun ra.
Thân hình vừa dài vừa thô, lân phiến đen nhánh có thể hấp thu ánh sáng, khiến cho ánh trăng phủ xuống trên thân nó như gặp phải lỗ đen, khó mà có thể phản chiếu ra thân hình của nó, khiến cho khả năng ẩn nấp của nó cực kì mạnh.
Đặc biệt chính là phía trên lưng của nó còn mọc ra một đôi xà dực, khiến cho nó có thể bay lượn ở giữa trời.
Nó cũng không phải là có sẵn ở cái này đại thụ, mà là trong đêm tối ở trên trời bay lượn đi săn liền gặp được Triệu Vô Cực cùng Tiểu Hoàng đang ẩn nấp trên cây, bởi vậy lập tức nhẹ nhàng đi xuống, từ phía trên đột kích.
Hắc xà lập tức tiềm hành đi xuống, tiếp cận Triệu Vô Cực cùng Tiểu Hoàng.
Nó mở ra xà khẩu, từ bên trong xà khẩu một đám sương mờ lập tức tràn đi ra, hướng về Triệu Vô Cực cùng Tiểu Hoàng phương hướng bay tới.
Tiểu Hoàng cho dù đang cảnh giác nhìn bốn phía gác đêm, cũng không chút nào phát giác sự xuất hiện của hắc xà, cũng không biết một đạo này sương mờ đang hướng mình bao phủ tới.
Mà lúc nó phát giác thời điểm, cả người đã tê rần, động cũng không động được một cái.
Tiểu Hoàng lập tức kinh hoảng chít chít gọi bậy, Triệu Vô Cực lúc này bỗng nhiên mở to mắt ra, trong nháy mắt tỉnh lại.
Nhưng so với hắn còn nhanh hơn chính là hắc xà.
Chỉ thấy nó động thân một cái, cành cây lập tức bị thô to thân hình uốn cong “răng rắc” một tiếng bẻ gãy, trong nháy mắt hắc xà đã cuốn lấy Triệu Vô Cực, đối với hắn mở ra to lớn tanh hôi huyết bồn đại khẩu.
Triệu Vô Cực vừa tỉnh ngủ còn có chút mơ màng, nhưng cơ thể bị cứng đờ cộng thêm nguy hiểm cảm giác đại bạo phát ở trước mặt khiến hắn không thể không tỉnh táo lại.
“Khè!”
Hắc xà đối với Triệu Vô Cực mở rộng huyết bồn đại khẩu đe dọa một cái, nhãn thần bên trong tràn đầy đắc ý thần sắc.
Nhân loại con mồi a, đã rất lâu rồi nó không được nếm qua.
Triệu Vô Cực muốn động một cái, nhưng lúc này cả người đã tê dại, lại bị hắc xà cuốn chặt, cho dù muốn động cũng không thể nào động được.
Một cảm giác đau đớn bỗng nhiên truyền tới, hắc xà đối với hắn tiến hành siết chặt, lực siết cực mạnh của nó khiến Triệu Vô Cực cảm giác, cho dù là một thanh linh bảo cũng có thể bị nó siết đến biến hình chứ đừng nói thân thể huyết nhục của hắn.
Nếu hắn không nhanh thoát ra, lần này chỉ sợ muốn chơi xong ở trong tay đầu này hắc xà.