Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 121 : Bảo kiếm chi uy
Ngày đăng: 16:49 19/04/20
Đạp vân bộ chính là bí pháp kích thích tốc độ trong Lăng Vân kiếm pháp nhưng hiệu quả thời gian không quá dài sử dụng cũng cần nội lực duy trì, bởi vậy không tiện dùng đi đường.
Nhưng lúc này Từ Tiểu Bạch không muốn tỏ ra so Mục Chiếu Minh yếu kém, hắn cũng muốn chứng minh bản thân mình, ở trong ba người hắn có thể là yếu nhất không sao hết, nhưng đối ngoại hắn vẫn là một cái thiên kiêu võ giả, có thuộc về chính mình kiêu ngạo.
Từ Tiểu Bạch cực tốc tiếp cận Mục Chiếu Minh, hắn lạnh lùng lên tiếng:
“ Lăng Vân kiếm pháp - vân vụ tống táng!”
Kiếm của hắn múa lên, trên thân kiếm lóe lên từng tia mờ ảo khí tức, khí tức này càng lúc càng mạnh, Từ Tiểu Bạch hai ngón tay ở trên thân kiếm vuốt một vuốt, một luồng vân vụ lập tức nổ ra!
Bùng!
Một luồng khói trắng nổ tung từ trên thân kiếm tỏa ra, xung quanh lập tức như chìm vào biển mây vậy.
Mục Chiếu Minh tinh thần căng thẳng, kiếm chiêu này không hề tầm thường.
Nhị lưu đỉnh phong cảnh chưa thể làm được luyện khí thành cương chứ đừng nói nội lực xuất thể, vậy mà Từ Tiểu Bạch có thể dẫn khí nhập kiếm, từ kiếm bùng nổ ra như là vân vụ mờ mịt khí tức để che đậy hắn tầm mắt, từ đó tìm kiếm cơ hội tấn công, một chiêu này đủ thần kì.
Chỉ có hai trường hợp có thể xảy ra mà thôi. một là kiếm pháp của hắn quá đặc biệt cùng cao thâm, có thể khiến người ta ở nhị lưu đỉnh phong cảnh giới làm được điều này.
Thứ hai chính là kiếm của hắn là bảo vật, có thể hỗ trợ chủ nhân sử dụng kiếm chiêu này.
Cả hai thứ đều khiến Mục Chiếu Minh thèm nhỏ dãi, nhưng hắn biết không thể thật động tâm.
Đối phương cho dù là cái nào cũng có thể khẳng định chắc chắn một điều hắn là từ một cái đại gia tộc thế lực to lớn đi ra ngoài lịch luyện thanh niên.
Đánh bại hắn có thể, gia tộc sẽ càng đối với ngươi cảm ơn, để cho đám thanh niên tài tuấn mũi cao hơn đầu này nhận rõ hiện thực giang hồ núi cao còn có núi cao hơn.
Nhưng ngươi dám giết hắn, âm mưu chiếm đoạt công pháp tu luyện hoặc cướp đoạt vũ khí của hắn, chỉ cần tin tức lộ ra ngươi đảm bảo sẽ gặp xui xẻo.
Tuy mang tiếng ra ngoài lịch luyện, nhưng gia tộc chắc chắn cũng đang để mắt tới hắn không hề thả rông để cho hắn ngu ngốc ở trên giang hồ loạn chuyển làm loạn.
Nếu đối phương ở một thành nào đó bỗng nhiên biến mất hoặc chết đi, gia tộc này sẽ dốc sức tìm kiếm manh mối, cuối cùng sẽ có người phải xui xẻo.
Cũng giống như Triệu Vô Cực, hắn Ảnh vệ có thể đơn giản quét ngang giang hồ thế lực, nhưng Triệu Vô Cực đã sớm yêu cầu Sở Phi Huyền thu lại đám người này, nếu không lịch luyện của hắn đã trở nên vô nghĩa.
Những người từ đại gia tộc đi ra lịch luyện luôn sẽ có người ở trong bóng tối âm thầm theo dõi bước chân của bọn họ, không hề giống như bọn hắn ngây thơ suy nghĩ bản thân đang ung dung tự tại trên giang hồ bước đi.
Nếu không có, thì chỉ có thể chứng minh được gia tộc kia quá ngốc, không có kinh nghiệm bảo vệ của mình mầm non, bảo vệ tương lai lực lượng trung kiên của gia tộc mà thôi.
Trở lại đấu trường, Từ Tiểu Bạch lúc này chiến ý đã sôi trào, hắn cũng nóng lòng muốn chứng minh bản thân là một cái thiên tài thiếu hiệp không hề thua kém ai.
Từ gia kiếm pháp của hắn có thể ở trên giang hồ nổi tiếng như vậy cũng không phải là dựa vào hư danh.
Vân vụ tràn ngập một mảnh sân đấu, Từ Tiểu Bạch thân ảnh biến mất, hắn lúc này giống như là u linh ẩn trong màn sương mờ chờ đợi cơ hội một kích trí mạng.
Triệu Vô Cực nhìn vân vụ, nhíu mày.
Tên này muốn giở ra bản lãnh chân chính rồi sao? trước đây hắn giống như cũng không mạnh như thế a? sao tự nhiên lại chiến ý sôi trào như vậy?
Hắn khó hiểu, Độ Hải cũng là khó hiểu. Từ Tiểu Bạch bỗng nhiên mở ra chiến lực khiến bọn hắn có chút bất ngờ.
Nhưng như thế cũng không cản trở bọn hắn tiếp tục chiến đấu, Triệu Vô Cực hướng Cát Hổ lao tới, quyền đấm cước đá một trận đánh túi bụi, từng cú đấm thấu thịt, huyết dịch văng tung tóe.
Độ Hải bên kia thì thiền trượng múa được hổ hổ sinh phong, không ngừng cùng Trần Mãnh Sơn đánh cho hỏa hoa văng tung tóe, bốn phía bay tán loạn.
Bọn hắn bất ngờ, còn người ở trung tâm vân vụ Mục Chiếu Minh đang vô cùng căng thẳng, hắn biết một chiêu này của Từ Tiểu Bạch đang sợ.
Hắn lúc này ngũ giác đều bị hạn chế, mây tuy không quá đặc nhưng cũng đủ che đậy tầm mắt hắn, thính lực cũng bị giảm mạnh.
Từ Tiểu Bạch thì tới giờ vẫn chưa xuất hiện, hắn cảm giác được Từ Tiểu Bạch lúc này như một con độc xà đang ở trong bóng tối chờ hắn lộ ra sơ hở sẽ tung ra một kích trí mạng.
Bên tai còn không ngừng truyền tới Triệu Vô Cực cùng Cát Hổ hô hô ha ha quyền đấm cước đá âm thanh cùng Độ Hải cùng Trần Mãnh Sơn leng keng không ngừng vũ khí giao thoa làm ảnh hưởng tới hắn hắn phán đoán, trên trán Mục Chiếu Minh liên tục rơi xuống từng tia mồ hôi, áp lực thật lớn.
Hắn thật không ngờ, đường đường một cái nhất lưu cao thủ như hắn lại bị Từ Tiểu Bạch một chiêu này làm khó, rơi vào bị động chi thế.
Từ Tiểu Bạch chậm chạm không tấn công, chính là đang tạo áp lực lên tinh thần hắn, khiến hắn thần kinh không dám buông lỏng,nhanh chóng tiêu hao sức lực của hắn.
Mục Chiếu Minh lúc này kinh nghiệm chiến đấu cũng thể hiện ra, không chịu tấm công đúng không? vậy hắn liền đánh Triệu Vô Cực.
Mục Chiếu Minh hướng Triệu Vô Cực cùng Cát Hổ phương hướng lao tới, muốn tham gia trận chiến.
Quả nhiên, Từ Tiểu Bạch không thể để hắn làm thế, phía sau lưng lập tức truyền tới xé gió âm thanh, giống như là kiếm phá không âm thanh vậy.
Mục Chiếu Minh ha ha cười to:
“ Tiểu tử, không chờ được nữa rồi phải không? lão tử bắt được ngươi rồi!”
Nhưng Từ Tiểu Bạch trước giờ vẫn là quá ít cùng cường giả hơn mình giao thủ, nên dễ dàng bị bọn hắn tâm tình ảnh hưởng tới.
Đây cũng không phải là kiếm ý mà chỉ là đơn thuần trong nháy mắt tâm lí yếu ớt sinh ra phản ứng chậm lụt mà thôi.
Sợ hãi một khi sinh ra sẽ ở trong lòng con người nở rộ như một đóa hoa, làm cho chúng ta càng ngày càng không lí trí chỉ biết trốn tránh.
Triệu Vô Cực sớm đã vượt qua được thứ này, bởi vậy hắn tâm tính kiên định vô cùng, từ trong ánh mắt cũng đơn giản có thể thấy được vẻ uy nghiêm của một cao thủ.
Từ Tiểu Bạch thì không được như thế, hắn Tiểu bạch kiểm khuôn mặt cũng lộ ra hắn vẻ non trẻ thiếu kinh nghiệm, càng là nội tâm đơn thuần mềm mại loại kia.
Bởi vậy Triệu Vô Cực mới phải đúng lúc này nhắc nhở hắn, giúp đỡ hắn.
Chỉ cần Từ Tiểu Bạch có thể thuận lợi vượt qua ải khó lần này, hắn về sau sẽ không dễ dàng gì mắc phải lỗi lầm này nữa, bởi vi bọn hắn đều là thiên tài, thiên tài sẽ không ngu ngốc mà mắc một lỗi hai lần.
Một tiếng hừ của Triệu Vô Cực như là một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, gợi lên thao thiên cự lãng.
Từ Tiểu Bạch ánh mắt lập tức hồi thần trở lại, hắn đã thanh tỉnh trở lại.
Nhưng đối mặt với hắn chính là Mục Chiếu Minh một kiếm cực kì nhanh chóng cùng kinh khủng, sát ý còn không ngừng từ lưỡi kiếm dâng trào.
Từ Tiểu Bạch đối mặt với sinh tử nguy cơ, không kịp cảm ơn Triệu Vô Cực, cũng không kịp vui mừng, hắn vội vã vận lên nội công, hai tay cầm chắc kiếm của mình,
Từ Tiểu Bạch cảm thấy thời gian lúc này như dừng lại ở một khắc này, hắn trong lòng tâm cảnh giống như cũng có được biến hóa, trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Từ Tiểu Bạch quát to một tiếng, tay cầm kiếm vung lên sau đó cắm xuống mặt đất:
“ Lăng Vân kiếm pháp - thiên hạ vô trần!”
Ầm!
Một vòng sóng khí lấy Từ Tiểu Bạch cùng kiếm của hắn làm trung tâm lập tức như là một vụ nổ bom cuốn mạnh ra ngoài thổi cho xung quanh cát bay đá chạy bụi trần bay loạn.
Mục Chiếu Minh một kiếm đang tới cũng bị vòng sóng xung kích này bắn mạnh vào người, kiếm chiêu lập tức ngưng lại, tan rã, sau đó hắn cũng là bị cuốn ngược bay ra ngoài.
Bịch!
Mục Chiếu Minh lần thứ hai rơi xuống mặt đất, hắn vừa ngồi dậy liền phum ra một ngụm máu tưới, cả người khí tức nhanh chóng suy yếu xuống.
Từ Tiểu Bạch như là một vị đế vương ở ngay trên mặt đất cắm xuống thanh kiếm của mình, xung quanh hắn tất cả mọi thứ bị cuốn sạch, quả thật là quét sạch thiên hạ.
Đáng tiếc đẹp trai không quá ba giây, Từ Tiểu Bạch cũng vì chiêu thức này mà hao hết nội công, hắn lập tức xụi lơ ngồi xuống trên đất, liên tục thở phì phò không dứt, không hề có chút chiến lực nào đáng nói.
Một chiều này cũng không phải là nhị lưu cảnh giới có thể tùy tiện phát ra, đây cũng là bảo mệnh một chiêu cuối cùng của Từ Tiểu Bạch, hắn còn phải nhờ vào bảo kiếm uy lực mới có thể phát ra nó.
Đừng quên, nhị lưu là không thể nội khí xuất thể tạo thành đòn tấn công ảnh hưởng người khác.
Bởi vì hắn cầm trên tay chính là Từ gia bảo vật được nhiều đời gia chủ dùng Lăng Vân kiếm pháp, đối với bộ kiếm pháp này đã là cực kì nhuần nhuyễn, dần dần sỉnh ra dị năng có thể hỗ trợ người dùng nhanh chóng thuần thục kiếm pháp này cùng hỗ trợ một số chiêu thức nhất định.
Bảo kiếm sở dĩ được gọi là bảo kiếm bởi vì quý như bảo vật, có chỗ mà cái khác kiếm không thể có.
Cho dù Triệu Vô Cực đỉnh cấp phàm khí cũng không thể gọi là bảo kiếm được, bởi vì nó chỉ là binh khí bình thường mà thôi.
Mà Từ Tiểu Bạch bảo kiếm chính là có đặc dị công năng, quý báu vô cùng.
Cầm kiếm này trên tay, không khác gì khẳng định hắn là truyền nhân của Từ gia.
Mục Chiếu Minh lúc này đã là khí cùng lực kiệt, trọng thương,
Hắn tuy giao thủ không mấy chiêu. nhưng cao thủ giao chiến không hề phải là đánh cái ba ngày ba đêm mới có kết quả, nhiều lúc chỉ cần nửa giây lơ đãng là đã có thể đầu lìa khỏi cổ rồi.
Hắn trước bị Từ Tiểu Bạch đánh thương sau đó tấn công lại gặp phải Từ Tiểu Bạch dồn toàn bộ nội công một chiêu bảo mệnh đánh văng ra ngoài, nhận nội thương không nhẹ.
Nhưng thiên hạ vô trần chiêu này cũng không chỉ có một chút uy lực như thế.
Sân đấu tất cả những thứ cứng rắn mảnh nhỏ đều bị nó cuốn bay, biến thành ám khí bay tới đâm mạnh vào người hắn, cái nào đâm sâu còn có thể đâm tới lục phủ ngũ tạng của hắn
Bởi vậy thương thế của hắn mới có thể nặng như vậy, nếu không một vị nhất lưu cao thủ có cương khí hộ thể sao có thể vì một chiêu bảo mệnh của nhị lưu cao thủ mà sức cùng lực kiệt.
Cũng không cần xem sàn đấu của đấu trường có bao nhiêu đẹp đẽ.
Hàng ngày chiến đấu xảy ra ở đây không dưới trăm trận, mỗi người đều đang tàn phá sân đấu,quản lí đấu trường cũng lười đi tu bổ sân đấu.
Bởi vậy sân đấu có rât nhiều tạp vật, bị thiên hạ vô trần quét tan lập tức biến thành vô số ám khí tấn công mạnh Mục Chiếu Minh mà tới.
Mục Chiếu Minh trọng thương, chiến bại đã định, nhưng Từ Tiểu Bạch cũng đã biến thành một cái mềm yếu vô lực tiểu bạch kiểm, ngồi rạp trên đất thở hổn hển!