Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 241 : Trở mặt

Ngày đăng: 16:50 19/04/20


Lý Điệp cảm giác không ổn, nhưng đối với Thiết Tam cùng Trịnh Hoành lại là niềm vui ngoài ý muốn.



Tên này thanh niên nhân nhìn qua khiến Lý Điệp rất e ngại, đối phương sẽ không dễ dàng mạo hiểm đi tấn công mà đối phương lại giống như là mất đi lí trí chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Điệp, bọn hắn lúc này bỏ trốn chính là thời cơ tốt nhất.



Thiết Tam lập tức lên tiếng nói:



“ Trịnh chưởng môn, để ta giúp ngài đứng lên, chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này thôi”! 



Trịnh Hoành gật đầu một cái, ở dưới sự trợ giúp của Thiết Tam khó khăn đứng lên, hai người vừa rụt rè sợ hãi chầm chậm bỏ đi, Thiết Tam vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn xem tên kia thanh niên nhân, sợ đối phương đối với bọn hắn phát điên.



May mắn thanh niên nhân giống như là không thèm để ý bọn hắn, mà Lý Điệp cũng đứng im tại chỗ chuẩn bị đón địch, hai người thuận lợi từ chiến trường bên trong rút đi.



Thiết Tam cùng Trịnh Hoành đi ra một quãng đường, bên kia lập tức vang lên tiếng kim thiết va chạm, thanh niên nhân kia cùng Lý Điệp đã đánh lên.



Đi được một quãng đường, Thiết Tam nhìn Trịnh Hoành vui vẻ nói:



“ Trịnh chưởng môn, chúng ta an toàn rồi, yêu nữ đã bị người kia giữ lại a”!



Trịnh Hoành gật đầu, ho khan một cái khó khăn nói:



“ không ngờ yêu nữ kia võ công lại cao như vậy, suýt chút nữa thì chết trong tay nàng, lần này trở về chỉ sợ phải dưỡng thương một tháng may ra mới có thể bình phục a”!



Thiết Tam nói:



“ ta cứ tưởng rằng kiếm ma đã chết, không ngờ đối phương vẫn còn có truyền nhân. Trên đời này sao lại có người có thể sáng tạo ra loại này ác liệt kiếm pháp a”!



Trịnh Hoành lắc đầu nói:



“ ta cũng không rõ mục đích của đối phương là gì, nhưng giang hồ không thiếu cái lạ. Năm xưa kiếm ma cũng là vì phục thù cho gia tộc mới điên cuồng như vậy a. Hôm nay chúng ta không gặp xui xẻo ngược lại là càng thêm may mắn”!



bọn hắn đang nói chuyện, bên kia lại truyền tới một tiếng nổ “ầm” to lớn, có thể thấy được chiến đấu có bao nhiêu kịch liệt.



Trịnh Hoành trong ánh mắt không tự chủ được toát ra vui mừng nói:



“ lần này phải đa tạ Thiết chưởng môn rồi, không có ngài ta ở lại chỗ kia chỉ sợ đã sớm chết”!



Thiết Tam ha ha cười nói:



“ chúng ta quen biết lâu năm a, sao phải khách sáo”!



Trịnh Hoành không nói gì, bọn hắn đúng là quen biết lâu năm, nhưng là ở cạnh tranh trạng thái.



Túy Mộng Thành cạnh tranh rất ác liệt, bọn hắn hai cái môn phái này cũng có mấy lần va chạm, tuy không quá lớn nhưng nhìn nhau cũng rất đỏ mắt, không ai phục ai.
Đỉnh điểm chính là Trịnh Hoành dùng tiền chuộc thân cho Di xuân viện một cái chiêu bài kĩ nữ, kĩ nữ kia hắn cũng vô cùng thích.



Được gọi một cái thủy linh trắng nộn, thân hình gợi cảm vô cùng nữ nhân.



Hắn trước vốn muốn cùng đối phương chà xát một chút quen mặt bồi dưỡng tình cảm rồi mới chuộc nàng, không ngờ Trịnh Hoành lại ra tay trước lập tức đem đối phương chuộc ra.



Kĩ nữ, cho dù là chiêu bài, các nàng cũng là chốn hồng trần nữ nhân mà thôi.



Các nàng mong muốn chính là một cái mái ấm để có thể yên thân, không cần ngày ngày tiếp hàng loạt nam nhân, bồi bọn hắn uống rượu lên giường.



Bởi vậy Trịnh Hoành đưa ra yêu cầu chuộc thân cho nàng, nàng lập tức ngả về Trịnh Hoành bên này, mà Thiết Tam chậm một bước lập tức mất đi mĩ nhân.



Đoạt thê chi thù, hận sâu như biển.



Hôm nay Thiết Tam tự tay chung kết tất cả, chỉ cần hấp thu vào Viêm Đà xá lợi, hắn tương lai nội công tiến nhanh, có thể nói càng là một bước lên trời.



Nữ nhân của Trịnh Hoành, hắn cũng sẽ giúp đối phương chiếu cố.



Nghĩ tới Trịnh Hoành gần năm cái tiểu thiếp, cái nào cũng xinh đẹp thủy linh, Thiết Tam trong lòng không nhịn được một cỗ tà hỏa dâng lên, nhất là cái kia hắn không đoạt được chiêu bài kĩ nữ.



Nhất định phải trở lại sủng hạnh nàng một phen.



Trong lòng ý dâm không ngừng, Thiết Tam đưa tay vào ngực của Trịnh Hoành móc ra một cái hộp lớn chừng nửa bàn tay của hắn.



Mở ra, bên trong chính là một cái hơi sẫm màu hạt tròn, chính là Viêm Đà xá lợi.



Trong lòng không nhịn được vui sướng chi ý, Thiết Tam ngửa mặt lên trời cười to.



Trịnh Hoành chết, hôm nay bảo vật hắn thu, sự nghiệp của đối phương hắn cũng thu, nữ nhân của đối phương hắn cũng thu.



Có thể nói, nhân sinh đắc ý không gì hơn cái này.



Hắn có thể không vui sao? Không vui sao được a.



Ha ha ha ha!



Thiết Tam cuồng tiếu, lúc này một tiếng vỗ tay vang lên giống như là đang cổ vũ hắn:



bộp bộp bộp!



“ đặc sắc, quả thật đặc sắc a”!