Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 249 : Thách thức

Ngày đăng: 16:50 19/04/20


Triệu Vô Cực ở bên ngoài phòng im lặng lắng nghe bên trong tình huống.



Trong trí nhớ của hắn Từ Tiểu Bạch cũng không phải là kiểu người một lời không hợp liền mở miệng mắng chửi người, hắn có vẻ cáu gắt, hẳn là đang gặp chuyện gì bực tức lại gặp đám người này đâm đi lên nên mới hành động như vậy.



Lưu Ngạo trên khuôn mặt nụ cười lập tức trở nên lạnh đi hắn có chút căm tức hỏi: 



“ ngươi có biết ta là ai không”?



Từ Tiểu Bạch không mặn không nhạt đáp:



“ ngươi là Tiềm long bảng nhân vật thứ hai Lưu Ngạo, bên cạnh ngươi hẳn là hai cái hồ bằng cẩu hữu của ngươi Lý Uẩn cùng Cụ Anh ở biện kinh thành đúng không”? 



Lưu Ngạo còn chưa kịp trả lời, hai người bên cạnh hắn đã lập tức giận giữ nói:



“ ngươi nói ai là hồ bằng cẩu hữu, chán sống rồi đúng không ”?



Lưu Ngạo cũng không quan tâm thái độ của hai người này đầu ngẩng lên cao vênh váo nói:



“ đã biết thân phận ta còn không mau nhường chỗ, người đắc tội Lưu gia chúng ta trước giờ hậu quả đều rất thê thảm”!



Từ Tiểu Bạch có chút không nhịn được cười phá lên:



“ ha ha, Lưu gia của các ngươi đúng thật là rất ghê gớm, các ngươi ở biện kinh thanh thế cũng không nhỏ. Nhưng ngươi nên nhìn kĩ ở đây là Thiên Vân Thành mà không phải biện kinh cũng không phải Lưu gia các ngươi. Muốn ở chỗ này vênh váo các ngươi cũng phải có vênh váo thực lực, nếu không chẳng mấy chốc sẽ bị đánh thành một cái đầu heo a”!



Lúc này vang lên một cái mềm mại yêu ớt giọng nói:



“ Ca, ta ăn xong rồi. Chúng ta đi thôi không cần cùng bọn hắn tranh chấp”!



Từ Tiểu Bạch không đồng ý:



“ làm sao có thể dễ dàng đi như thế? Nếu ta đi như thế sau này người ta còn xem Từ gia chúng ta ra cái gì”?



Lưu Ngạo liếc mắt nhìn Từ Tiểu Bạch một cái có chút nghi ngờ hỏi:



“ Từ Tiểu Bạch”?



“ chính là tại hạ!”
Từ Tiểu Bạch suy nghĩ một chút lập tức gật đầu nói:



“ vậy được, hai người này khí tức không tệ, ta cũng đang muốn thư giãn gân cốt một chút, chúng ta đánh một trận đi, ai thua người đó lập tức rời khỏi Vọng tinh lâu”!



Đạt được Từ Tiểu Bạch đồng ý, Lưu Ngạo trong lòng cũng nổi lên một tia cười lạnh.



Hai tên này hắn cũng là biết rõ đã lâu. Bọn hắn tài nghệ tuy không lên được Tiềm Long bàng nhưng lấy gia tộc nội tình lại thêm là hai đánh một, bọn hắn có thể áp chế được Từ Tiểu Bạch cái này mới nổi thiên tài.



Nếu thật sự không ép được, chẳng phải còn hắn đây sao?



Lưu Ngạo không tự thân ra trận bởi vì hắn biết, trận này bọn hắn thắng chắc, không cần hạ thấp bản thân đi đánh với người xếp hạng ở bên dưới mình làm gì.



Giọng nữ lần nữa vang lên nhẹ nhàng nói:



“ Ca, ngươi cẩn thận một chút”!



Từ Tiểu Bạch gật đầu:



“ biết rồi, bọn hắn không làm gì được ta đâu”!



Nói xong hắn rút kiếm ra chỉ về phía ba người, Từ Tiểu Bạch khí tức trên người kéo lên lạnh lùng mở miệng:



“ không cần đi đâu xa, ở ngay chỗ này đánh đi. Đánh hỏng cái gì thì tự bồi thường”!



ở trong căn phòng nhỏ như vậy động thủ vô cùng khảo nghiệm thân pháp của bọn hắn có tốt hay không.



Từ Tiểu Bạch đối với bản thân thân pháp cũng là vô cùng tự tin, hắn dám khẳng đinh hai người này thân pháp không thể nào so với hắn tốt, vì vậy hắn không muốn đổi ra vị trí khác để hai tên này được lợi thuận lợi vây công hắn, ngược lại Vọng tinh lâu một căn phòng này vừa vặn để hắn có chỗ đại triển thân thủ.



Hai người kia giống như không hề quan tâm việc này, Cụ Anh rút ra đao của mình, Lý Uẩn thì là tùy thân bội kiếm, hai người nhị lưu cảnh giới khí tức cũng nhanh chóng kéo lên cao, trong phút chốc căn phòng cảnh tượng dương cung bạt kiếm, vô cùng áp bức.



Lưu Ngạo thì lùi lại một bước lấy vị trí rộng rãi cho bọn hắn giao thủ, hắn cũng thuận tiện quan sát trận đấu, nếu hai cái đồng bạn của hắn có thể đánh thắng không thể tốt hơn, nếu đánh không thắng hắn cũng có thể tùy thời can thiệp một chút.



Đối với vô sỉ Lưu Ngạo mà nói, đánh lén đối với hắn không có cái gì trở ngại tâm lí, hắn cần chính là kết quả mà không phải quá trình!



P/s:đang ốm, trời lạnh quá, mọi người mặc ấm vào nha. Hôm nay đau đầu không viết được nhiều, tạm lên 1 chương dữ gốc vậy!