Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 273 : Đột phá nhất lưu cảnh giới

Ngày đăng: 16:50 19/04/20


Một ngày lại tiếp một ngày trôi qua, Triệu Vô Cực hấp thu Vạn niên ngẫu liên hạt sen tốc độ cũng càng ngày càng nhanh, thao tác cũng trở nên càng ngày càng thành thục.



Trước đây hắn dùng ba ngày mới hấp thu xong Vạn niên ngẫu liên hạt sen, nhưng bây giờ chỉ dùng thời gian hai ngày chưa tới liền đã có thể tiêu hóa xong.



Việc này cũng thể hiện võ công của hắn đã càng ngày càng mạnh, bởi vậy kéo theo sức hấp thu càng lúc càng tăng trưởng. 



Trên người cương khí đã thành hình, hộ thể cương khí của hắn so với cái khác nhất lưu võ giả càng phải sáng tỏ, vừa nhìn qua liền có cảm giác vô cùng cứng rắn khó mà công phá.



Triệu Vô Cực đang chờ Thử suy huynh tiếp tục cho vào miệng mình dược lực để hắn hấp thu, nhưng lúc này hắn trong đầu bỗng vang lên một âm thanh của Thử sư huynh:



“ sư đệ dược lực đã hết. Lần này chính là lần cuối cùng!”



Triệu Vô Cực trong lòng lập tức thấp thỏm một chút. Hắn đang tinh luyện cương khí không thể ngừng được a, nhưng cương khí hộ thể của hắn so với trên tay ngưng tụ cương khí chưa hề đồng đều, trên tay cương khí so với cương khí hộ thể còn mạnh.



Có thể sức tấn công so sức phòng thủ mạnh đều là hiện tượng bình thường của võ giả, nhưng Triệu Vô Cực cảm giác cương khí của hắn chưa tinh luyện đến mức tận cùng khiến hắn khó chịu vô cùng.



Đối với cả đời chỉ có thể ngưng tụ một lần cương khí Triệu Vô Cực mà nói, hắn nhất định phải làm cho hoàn mĩ nhất có thể.



Triệu Vô Cực trong lòng máy động một cái, nếu không có Vạn niên ngẫu liên hạt sen dược lực hắn còn có thứ khác bù vào a.



Tâm thần khẽ động một cái, trước mặt Thử sư huynh liền xuất hiện một bình ngọc đựng đan dược.



Thử sư huynh ánh mắt lập tức nháy một cái, cầm lên bình ngọc mở ra. Vừa mở, hắn liền giật mình.



Tuy bên trong chỉ là tụ khí đan, là phàm nhân dùng đan dược, nhưng không thể vì thế mà xem nhẹ nó a.



Bên trong có ba hạt đan dược, bên trên bề mặt đan dược cực kì sáng bóng, mùi thơm ngát, lại hiện lên từng đường hoa văn như là đám mây.



Không nghi ngờ gì, chính là đan vân!




Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cương khí hoàn thành chuyển đổi một khắc đó, Triệu Vô Cực đã thành công đột phá tới nhất lưu cảnh giới, ở trong nhất lưu cũng không phải là loại người yếu kém.



Dựa theo Tử Hà Bất Diệt thần công của hắn ở nhất lưu cũng có một số chiến pháp cần hắn đi luyện tập quen thuộc, chính là một số cương khí vận dụng phòng thủ bí pháp mà thôi.



Cương khí rút đi, Triệu Vô Cực ánh mắt dần dần mở ra, hắn từ trạng thái tu luyện rút lui.



Khóe mắt như lóe lên một chút sắc tím, Triệu Vô Cực đôi mắt vốn vô cùng trong sáng rõ ràng bên trong như có ẩn chứa tinh thần bây giờ lại càng thêm thâm thúy có một cỗ mị lực khó nói rõ, người khác chỉ cần nhìn vào lập tức sẽ cùng hắn sinh ra một cỗ không lời hảo cảm.



Chỉ cần không phải bắt đầu liền là tử địch, Triệu Vô Cực cực lớn có khả năng chiếm được đối phương nhận đồng cùng tin tưởng.



Đây là một cái cực lớn lợi thế. Ở tình huống mọi người đều không hề quen biết nhau hắn có thể nhanh chóng dựa vào khí chất trên người mà lâm thời mời chào tổ đội đối địch, ở dã ngoại tỉ lệ sống sót tăng lên đáng kể.



Triệu Vô Cực nhìn hai tay mình, cảm nhận một chút trên người cương khí, cảm giác được lực lượng đang ở trong cơ thể hắn điên cuồn tuôn trào, giống như một quyền có thể đánh nát một tòa tiểu sơn vậy.



Sáng lên cương khí, cương khí trên tay lẫn cương khí hộ thân đều đồng nhất một mức độ, sức phòng ngự vô cùng mạnh mẽ.



Trước đây hắn có thể bị Lưu Ngạo dựa vào kiếm chiêu tinh diệu cùng nội công mạnh mẽ ở nhị lưu cảnh giới đánh nát cương khí nhưng bây giờ hắn có tự tin, cho dù đứng cho Lưu Ngạo đánh ra kiếm chiêu mạnh nhất cũng không thể đả thương tới được hắn.



Đây chính là sau khi đột phá nhất lưu sức mạnh cho hắn tự tin. Nhất lưu cùng nhị lưu tuy chỉ cách nhau một bước ngắn, nhưng sức mạnh cách biệt như là trời và đất vậy.



Thu liễm tâm thần, Triệu Vô Cực mới đứng lên chắp tay nói:



“ đa tạ sư huynh mấy ngày qua trợ giúp!”



Thử sư huynh cũng vui vẻ ha ha cười nói:



“ không có gì, sư đệ quá khách sáo rồi!”