Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 294 : Thế trận biến đổi
Ngày đăng: 16:50 19/04/20
Từ Tiến cùng Thuận Văn chiến ý trong nháy mắt giảm mạnh, Từ Tiểu Bạch trong miệng một câu hỏi càng làm cho bọn hắn run sợ:
“Ngươi đột phá rồi?”
Từ Tiến cùng Thuận Văn tâm trong nháy mắt càng chìm xuống, Triệu Vô Cực đột phá?
Triệu Vô Cực ở nhị lưu liền có cùng nhất lưu sơ kì tranh đấu thực lực, hơn nữa còn có lịch sử chiến thắng qua nhất lưu sơ kì.
Hắn bây giờ lại đột phá không phải liền là nhất lưu cảnh giới?
Vậy chiến lực lúc này của hắn có phải liền có thể chắc chắn đánh bại Thuận Văn rồi?
Thuận Văn tuy là nhất lưu cao thủ, nhưng bản thân hắn cũng không có bao nhiêu ngạo khí.
Hắn biết rõ bản thân mình so với những cái này thiên tài võ giả kém đến quá xa, bởi vậy hắn mới đi làm cung phụng trưởng lão cho Từ gia, muốn từ chỗ Từ gia kiếm một ít chỗ tốt hỗ trợ bản thân mình tu hành.
Từ Tiểu Bạch đã đủ khiến cho Từ Tiến đau đầu rồi, bây giờ lại thêm một cái Triệu Vô Cực này nữa quả thật là không biết làm như thế nào mới có thể chiến thắng.
Nhìn bên kia, Lý Đại Lực cùng Khưu Quyết cũng không giải quyết xong được Từ Trọng đừng nghĩ bọn hắn sẽ giúp được gì Từ Tiến.
Bên này chiến đấu cũng đã ngừng lại, Triệu Vô Cực xuất hiện liền đảo ngược lợi thế vốn có của đám người Từ Tiến, Lý Đại Lực cùng Khưu Quyết trong lúc nhất thời cũng không muốn cùng Từ Trọng giao thủ.
Từ Trọng mày nhíu lại, đây chính là Triệu Vô Cực trong miệng đại ca hắn?
Trông khí chất không giống một cái ác độc người a? đại ca nói hắn chính là một cái giết người không chớp mắt thiếu niên, tin tức cũng là như vậy, chẳng lẽ bên trong có ẩn tình gì?
Từ Tiểu Bạch cũng không muốn che giấu Triệu Vô Cực cảnh giới làm gì, đơn giản bọn hắn thế cục đã bị đánh vỡ Triệu Vô Cực vừa ra tay lập tức sẽ lộ rõ cảnh giới của bản thân, che giấu vốn không có bao nhiêu bất ngờ tác dụng.
Mà Từ Tiểu Bạch gặp lại Triệu Vô Cực ở chỗ này trong lòng vô cùng vui vẻ, quả thật Triệu Vô Cực đến quá đúng lúc, có thể cứu được hắn cùng Từ Trọng một mạng.
Trước đây ở Thiếu Vân Sơn Triệu Vô Cực từng cứu hắn một mạng, giúp hắn đột phá nhất lưu cảnh, lúc này lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này giải nguy cho hắn, Triệu Vô Cực mang lại cho hắn quá nhiều niềm vui ngoài ý muốn.
Triệu Vô Cực mỉm cười nói:
“ A, ta đột phá cũng rất vất vả a. Vẫn là chậm hơn ngươi một chút, chỉ cần không bị ngươi bỏ quá xa là được rồi!”
Khưu Quyết lúc này chợt lên tiếng:
“Không phải có người đang truy sát ngươi sao?”
Từ Trọng cũng nhân lúc này chú ý quan sát tình hình bên này, Lý Đại Lực cùng Khưu Quyết cũng không tiếp tục làm khó hắn.
Hắn có chút không dám tin bọn hắn tình hình nguy cấp lại chỉ vì sự xuất hiện của Triệu Vô Cực liên được giải quyết ổn thỏa, hơn nữa Triệu Vô Cực cũng chưa hề làm gì.
Khó tin thì khó tin nhưng đó là sự thật đang diễn ra trước mắt, hắn bắt buộc phải tin tưởng sự thật này.
Từ Tiểu Bạch đi tới trước mặt Triệu Vô Cực đè thấp giọng hỏi:
“ đám người kia không đả thương tới ngươi chứ?”
Triệu Vô Cực mỉm cười đáp:
“ không sao. Ta chỉ là đi đường hơi mệt mỏi thôi!”
Từ Tiểu Bạch gật đầu, trong lòng có chút cảm động.
Triệu Vô Cực chắc hẳn là vì đuổi tới chỗ này mà tốn không ít thời gian đi đường ở trong hoang sơn dã lĩnh hành tẩu, đến mức một giấc ngủ cũng không dám ngủ ngon.
Có được một cái bằng hữu có thể vì bản thân an nguy mà hết lòng như vậy, Từ Tiểu Bạch còn cầu gì hơn.
Hắn trong lòng thầm hứa, kiếp này nhất định không được quên đi tình bằng hữu quý giá này.
Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đang vui vẻ trò chuyện mấy câu, từ đằng xa liền truyền tới một tiếng hừ lạnh nổ vang như sấm.
Tất cả mọi người đều không nhịn được ngẩng đầu lên quan sát xem rốt cuộc là ai có thể hừ ra một tiếng như là sấm rền như vậy.
Người tới là hai cái trung niên nam nhân, đi phía trước chính là một cái đầu trọc vạm vỡ đại hán.
Trên người hắn nổi lên từng khối cơ bắp rắn chắc, bắp tay thô to như cột nhà chỉ tướng mạo chữ điền còn mọc ra hai hàng ria mép rậm rạp cho người ta cảm giác vô cùng thô cuồng.
Đi phía sau hắn lại là một cái hơi gầy hèn mọn trung niên nhân, đối phương trên tay cầm một cái quạt lông nhẹ nhàng phe phẩy, bên hông cắm một thanh đoản kiếm, khuôn mặt dài mọc ra hai cái răng cửa như là răng chuột vô vô cùng khó xem.
Răng của hắn phối hợp với khuôn mặt của hắn cho người khác một cảm giác hèn mọn bỉ ổi nhưng không thiếu phần khôn vặt tiểu thông minh.
Triệu Vô Cực còn chưa kịp phản ứng bên kia Lý Đại Lực cùng Khưu Quyết đã đồng loạt vui mừng kêu lên:
“ bang chủ, ngươi đến rồi! Ngươi sao lại ở đây?”