Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 299 : Cuồng phong biến
Ngày đăng: 16:50 19/04/20
Triệu Vô Cực rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm, kiếm của Viêm Mân đã sát ngay người hắn chuẩn bị đâm vào trái tim hắn.
Cũng không phải kiếm pháp Viêm Mân có bao nhiêu cao siêu hay thực lực nghiền ép, đơn giản chính là Triệu Vô Cực phải đối phó một lúc hai người nên phải phân tâm chú ý cả hai bên nên hắn phản ứng không kịp mà thôi.
Triệu Vô Cực từ khi tôi cốt xương sọ thành công tất cả giác quan cùng linh cảm đều được trên diện rộng tăng cường, hắn cho dù lấy một đối hai cũng sẽ không quá rơi vào tình thế bất lợi.
Nhưng Viêm Mân cùng Thuận Văn lại là trước sau giáp công khiến Triệu Vô Cực bị phân tâm, bọn hắn một người cảnh giới vượt trội tốc độ rất nhanh, một người lại sử dụng khoái kiếm, giao thủ đều là ở trong nháy mắt xảy ra khiến cho Triệu Vô Cực chưa kịp đi vị điều chỉnh vị trí của bản thân tránh bị vây công.
Bởi vậy hắn mới trong nhất thời rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy.
Triệu Vô Cực cảm giác được bóng ma tử vong đang đổ ập xuống trước mặt mình, hắn trong lòng siết chặt, trên trán gân xanh nổi lên điên cuồng gầm lên một tiếng.
“Rống”!
Triệu Vô Cực lập tức thuận thế xoay người một cái, cả người hướng về phía giữa không trung ngửa ra.
Mũi kiếm của Viêm Mân ở ngay trước lồng ngực hắn đâm tới tốc độ nhanh vô cùng nhưng Triệu Vô Cực ngửa người tốc độ còn nhanh hơn, hắn hai chân cũng thuân thế rời đất, cả người ở giữa không trung nằm ngang một cái.
Thời gian như ở lúc này đứng im, Thuận Văn cùng Viêm Mân ánh mắt trợn to cực kì khó tin nhìn vào Triệu Vô Cực tư thế.
Hắn vậy mà còn có thể tránh được? Rõ ràng chỉ còn thiếu một chút xíu như vậy thôi a!
Viêm Mân trong lòng vô cùng không cam lòng, hắn chỉ thiếu một chút nữa thôi là đã có thể một kiếm xuyên tim Triệu Vô Cực, nhất kích đoạt mạng hắn.
Triệu Vô Cực vừa chết, thế trận ở đây cũng lập tức biến đổi nghiêng về một bên, chính là bọn hắn đơn phương đồ sát.
Nhưng Triệu Vô Cực ở trong nháy mắt này liền nghiêng người tránh được, có thể nói là trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc nhặt về một cái mạng.
Triệu Vô Cực thân nằm ngang giữa Viêm Mân kiếm cùng Thuận Văn kiếm trảm qua, tay phải của hắn phồng lên một vòng to, Triệu Vô Cực hướng mặt đất mạnh mẽ vỗ lên một cái, lập tức hướng một bên bay ra ngoài.
Viêm Mân cùng Thuận Văn cơ hội tấn công ngàn năm có một sao có thể bỏ qua, bọn hắn lập tức biến đổi quỹ tích kiếm của bản thân, hướng Triệu Vô Cực thoát đi phương hướng truy sát.
Hắn chỉ có thể đâm lao theo lao, tiến công tới cùng.
Hai người đồng thời triển khai võ kĩ của bản thân:
“độc xà liệp thực kiếm pháp - độc xà phệ huyết!”
Viêm Mân rống to một tiếng thi triển ra của bản thân hắn kiếm chiêu, một kiếm này nhanh như thiểm điện hóa thành một vệt màu đen xông tới như là độc xà hướng cổ con mồi táp tới.
Chỉ cần trúng chiêu liền lập tức mất mạng.
Kiếm này tuy nhanh nhưng chậm, bên trong ẩn chứa khả năng thu phát tùy ý. tuy đơn giản nhưng lại phức tạp, có thể bất cứ lúc nào như là độc xà uốn mình thay đổi quỹ đạo cùng biến hóa ngàn vạn.
Có thể nói so về biến hóa, kiếm pháp này đã là rất tốt, nhưng bù lại uy lực nó không quá cao, chỉ có thể tấn công yếu điểm trên cơ thể.
Thuận Văn bên kia thì lập tức sử dụng khoái kiếm kiếm pháp của hắn múa ra ba cái kiếm hoa xinh đẹp hướng Triệu Vô Cực chém tới, mỗi kiếm hoa đều phong tỏa hết đường trốn tránh của hắn, một lòng muốn dồn Triệu Vô Cực vào chỗ chết.
Triệu Vô Cực ánh mắt lúc này di chuyển so lúc trước nhanh gấp đôi có thừa, trong nháy mắt bắt được hành động của hai người.
Hắn khóe miệng kéo lên một cái tà tiếu nói:
“ ta đương nhiên không ngu ngốc để cho hai ngươi vây công, ta ở đây chính là muốn thử nghiệm một chút chiêu thức mới luyện được không lâu mà thôi!”
Triệu Vô Cực Tử Hà Bất Diệt thần công điên cuồng vận chuyển, trong cơ thể hắn nội lực trong nháy mắt bị đẩy lên đến đỉnh phong, tản mát ra khí thế vô cùng cường đại, khiến cho Thuận Văn cùng Viêm Mân đều nhíu mày.
Nhưng hắn cương khí không hề trở nên cứng rắn hơn để đối phó hai người tấn công, ngược lại lại như một làn gió nhẹ bắt đầu tản mát ở xung quanh người Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực trong miệng nhẹ nhàng vang lên:
“ Vô Cực bảo điển - cuồng phong biến!”