Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 30 : Đến từ Trính Tú khiêu khích

Ngày đăng: 16:48 19/04/20


Triệu Vô Cực hôm nay đến ngoại môn diễn võ trường có 2 mục đích. Một là quan sát đệ tử ngoại môn luận bàn học hỏi kinh nghiệm hai là tìm một cái chiến lực cùng mình không sai biệt lắm luyện tay một hồi.



Lần trước hắn tới diễn võ trường mọi người đều tập trung lại xem tỉ thí khiến xung quanh khá đông đúc, đến nỗi hắn phải trèo lên cây cột ở xung quanh diễn võ trường mới có thể nhìn thấy được bên trong hoàn cảnh. Nhưng lần này diễn võ trường cũng không quá đông người, hắn cố gắng chen chúc một chút là có thể đi vào xem. 



Hắn cũng không muốn trèo lên cây cột đó làm khỉ cho mọi người nhìn.



Triệu Vô Cực phí sức 9 trâu 2 hổ mới chen vào được bên trong hắn đang chuẩn bị xem lên chiến đấu thì bỗng có một giọng âm dương quái khí từ phía sau tới: 



“ A nha, nhà ai nhóc con lại chạy tới lôi đài quan sát rồi, đây là chỗ các sư huynh luận bàn, không phải chỗ của ngươi chơi đùa. Chả lẽ ngươi còn muốn lên thử hay sao, về nhà bú sữa mẹ đi thôi”



Triệu Vô Cực nhíu mày nhìn về phía âm thanh tới, là một cái thiếu niên khoảng chừng 7 8 tuổi. Thân hình hơi cường tráng, mặc một chiếc áo vải mỏng, phía dưới áo vải còn hơi phồng lên từng khối cơ bắp. Đáng tiếc khuôn mặt hắn lại có một đôi mắt vừa hí vừa xếch, lộ ra một cỗ gian xảo, là điển hình của tiểu nhân bỉ ổi tướng mạo. 



Triệu Vô Cực không muốn điểu đối phương, liền quay mặt đi.



Tuy vậy, không ít người ở xung quanh cũng chú ý đến tình huống bên này. Bọn họ ở ngoại môn lâu hiển nhiên cũng hiểu, ở chỗ này chỉ cần có người mở miệng khiêu khích, không bao lâu liền sẽ có 1 trận chiến. Có điều lần này hơi đặc biệt, người bị khiêu khích xem ra chỉ là một cái nhóc con 2 3 tuổi.



Hài tử ở ngoại môn cũng không hiếm thấy. Nhiều đệ tử ngoại môn đều kết hôn sinh con, sau đó tiếp tục ở lại ngoại môn sinh sống, trong Thanh Vân Tông cũng không thiếu chỗ có thể thấy được đám này hài tử chơi đùa.



Lại nói. người khiêu khích Triệu Vô Cực không ai khác chính là Trình Tú.



Hắn ở tạp dịch cũng coi như là nhân vật số má, thế mà tới đây gặp Triệu Vô Cực liền bị đối phương xem thường, không muốn nhìn nhiều 1 cái. Điều này khiến hắn vô cùng căm tức.



Cho dù Triệu Vô Cực là con trai trưởng lão nếu ở luận bàn bên trong bị ngừoi đánh chết cũng không thể trách phạt xuống dưới, huống hồ Ngụy Tuấn còn đảm bảo sẽ giúp hắn nói đỡ đây.



Đối với Trình Tú bây giờ, Triệu Vô Cực đã là một tên phế nhân, cái này phế nhân cũng dám xem thường hắn. Trình Tú càng nghĩ càng căm tức, tiếp tục khiêu khích: 



“ Nói ngươi đấy,nhóc con. Chả lẽ ngươi điếc rồi? Không biết cha mẹ ngưoi có bị ngu ngốc không lại thả ngươi khắp nơi chạy loạn thế này? Không cẩn thận đi vào tông môn cấm địa đến lúc đó chết cũng không biết chêt thế nào.”


Hắn vừa xuất ra cầm nã thuật đấu pháp, dùng sức hơi đẩy một cái Trình Tú liền bị hắn bẻ khớp tay cúi người xuống đất.



Đau đớn từ khóp tay truyền tới, Trình Tú không dám khinh thường lập tức xuất một cái nghịch cước từ dưới đá lên. Đáng tiếc Triệu Vô Cực phản ứng quá nhanh nhạy liền tránh thoát được.



Trình Tú nhân cơ hội Triệu Vô Cực hơi chút buông lỏng này, lập tức dùng tay trái nắm lấy tay phải, vận sức toàn thân giữ lại 2 tay, cùng Triệu Vô Cực rơi vào đấu sức chi chiến.



Triệu Vô Cực cố thử mấy lần đều không thể bẻ khớp đối phương, trong lòng đã có chút tức giận. Trình Tú lại lợi dụng ưu thế thể lực tuổi tác đánh với hắn mà không phải là sáo lộ quyền pháp, điều này khiến hắn hết sức uất ức.



Trình Tú hiếm có được cơ hội lật bàn đâu dễ bỏ qua, hắn lập tức lại là tung chân một cước đá thằng vào ngực Triệu Vô Cực.



Triệu Vô Cực đứng quá gần, chân đối thủ lại thiên dài, hắn không kịp tránh né liền ăn trọn một cước vào ngực, lùi ra xa 3 4m. Trước ngực khí huyết nhộn nhạo khó chịu.



Trình Tú thấy bản thân chiếm thượng phong, khóe miệng liền cười gằn không ngớt, xông tới lại là một quyền, nhắm thẳng Triêu Vô Cực mặt.



Triệu Vô Cực lần này liền thật động chân nộ, thấy Trình Tú được nước không tha người bức tới, hắn cũng liền xông lên.



Trảo pháp biến chưởng, chưởng xuất như bôn lôi, không khí bị xé rách âm thanh vang lên, âm thanh kéo dài 2 cái nháy mắt thời gian, Triệu Vô Cực lúc này mà lại lấy trảo biến chưởng đột phá được tốc độ bản thân.



Chưởng, Quyền va chạm, Triệu Vô Cực cùng Trình Tú đều lùi ra sau 3 bước, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn. 



Triệu Vô Cực trước đây đều kiên trì tắm thuốc, cơ thể hắn được cường hóa toàn diện hơn, lúc này ưu thế liền xuất hiện rõ ràng, hắn lập tức ổn định được khí huyết sôi trào, lại biến chưởng thành trảo xông tới.



Trình Tú lúc này con chưa từ lần giao thủ vừa xong bình phục lại, thấy Triệu Vô Cực xông tới liền làm ra động tác phòng thủ, nhưng tư thế yếu ớt khí thế suy kiệt, đâu có thể là đối thủ của Triệu Vô Cực.



Triệu Vô Cực lao tới, khí thế dũng mãnh hung ác, trong lòng lửa dận như được phát tiết ra trảo pháp của hắn, trảo mang một cỗ sát phát khí thế lao tới, Triệu Vô Cực gầm to:



“ Chết đi!”