Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 331 : Động phủ

Ngày đăng: 16:51 19/04/20


Hai người dọc theo con thác dòng chảy đi ra cái này chật hẹp sơn cốc, càng đi xa càng có cảm giác dốc xuống chứng tỏ hai người vị trí lúc trước chính là ở trên cao, càng đi càng hướng về đồng bằng trũng hướng xuống.



Hai người tốc độ di chuyển cũng không quá nhanh, nơi đây đối với hai người hoàn toàn xa lạ, không biết có cái gì nguy hiểm đang rình rập, tốc độ di chuyển quá nhanh nếu gặp phải cái gì bất ngờ tình huống không thể phản ứng kịp vậy thì liền đen đủi rồi.



Hai người vừa đi vừa quan sát, ở chỗ này là một cái thung lũng ở giữa hai ngọn núi, hai bên đều là cheo leo vách núi, muốn vượt qua vô cùng khó khăn.



Triệu Vô Cực cũng nhìn thấy không ít loại tiểu động vật, ở đây đa số đều là ăn cỏ loại động vật, bọn nó sống được vô cùng tự do tự tại, nhìn thấy Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị bọn chúng đều sử dụng một đôi mắt hiếu kì đánh giá hai người mà không hề sợ hãi bỏ chạy.



Có thể thấy được bọn nó ở chỗ này cũng không gặp quá bao nhiêu nguy hiểm, bởi vậy không hề cảnh giác như là ở trong đại lâm những động vật kia.



Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị từ lúc bắt đầu tới giờ cũng chưa hề gặp qua đại hình thú săn mồi, có thể thấy được số lượng của bọn chúng ở chỗ này rất ít, hoặc có thể là lúc này không phải giờ đi săn của chúng nên chúng toàn bộ đều đang ở hang ổ của mình.



Đột nhiên Triệu Vô Cực cảm giác mũi mình ngửi được một mùi thơm ngát của hoa cỏ, hắn lập tức hướng Tiếu Mị Mị hỏi:



“ ngươi ngửi thấy mùi gì không?”



Tiếu Mị Mị hít hít mũi, nàng lắc đầu nói:



“ chưa nghe thấy mùi gì cả, cõ lẽ là do mũi ta kém linh đi!”



Triệu Vô Cực gật đầu, hắn từ lúc tôi cốt xương sọ sau ngũ giác được cường hóa mũi cũng thính hơn người khác rất nhiều, hắn ngửi được mùi thơm mà Tiếu Mị Mị chưa ngửi được cũng là chuyện bình thường.



Quả nhiên hai người đi thêm một đoạn, Tiếu Mị Mị cũng lên tiếng nói:



“ ta cũng ngửi thấy mùi thơm rồi, giống như là mùi thơm của hoa cỏ vậy!”



Triệu Vô Cực gật đầu, hai người bước chân thêm nhanh chóng di chuyển, vượt qua một cái chỗ ngoặt hẻm đá, trước mắt bọn họ liền giống như là thay một cái thiên địa vậy.



Trước mặt bọn hắn là một cái cốc khẩu đi vào hạp cốc, hạp cốc miệng nhỏ bụng to, cả một khu vực rộng lớn mọc toàn là hoa, hoa một màu thuần trắng.



Mênh mông một biển hoa kéo dài ước chừng phải có một dặm hơn, số lượng vô cùng to lớn hùng vĩ.



Ở giữa rừng hoa cây hoa cao lớn bất đồng, nhưng bọn chúng dù cao hay thấp dù lớn hay nhỏ thân cây đều chỉ mọc ra bốn cái lá cây, vô cùng đều đặn.



Tất nhiên ở giữa rừng hoa này chỉ là duy nhất một loại hoa mà không hề có loại khác chen vào cộng sinh, khung cảnh trắng xóa đồ sộ vô cùng.
Vừa bước vào bên trong động phủ liền có thể thấy được một bộ bàn ghế làm không quá cẩn thận bằng gỗ, bên trên bị phủ lên một lớp bụi giày



Triệu Vô Cực gõ nhẹ lên bàn gỗ này, hắn cảm giác được chất liệu gỗ không quá cứng chắc, có thể dễ dàng bị cao thủ dùng kiếm chặt dứt tạo thành vật dụng trong nhà, chất liệu cùng với trước cửa cái kia hình tròn cửa động là một loại chất liệu.



Ghế ngồi chỉ có hai cái, cũng được làm từ loại gỗ này.



Hắn cũng không động lung tung quá nhiều, cẩn thận quan sát chung quanh tiếp tục tiến lên.



Triệu Vô Cực nhìn xung quanh, hắn phát hiện ra không ít làm bằng sắt nồi, có tới bốn năm cái. Hắn nghi hoặc, nồi sắt này là từ chỗ nào ra? Chẳng lẽ là đối phương tới chỗ này động phủ còn chuyên môn mang theo nồi sắt? Cảm giác có chút không đúng a! 



Hắn còn thấy một số lớn các loại lớn nhỏ hũ, Triệu Vô Cực vô cùng cẩn thận tới bên cạnh chúng nó mở ra bên trong đựng chính là muối cùng các loại gia vị nhưng sớm đã mốc meo biến chất cùng mấy bộ bằng gỗ đã bị biến chất mốc meo bát đũa.



Đến đây Triệu Vô Cực mới cảm giác được bình thường, đây mới giống như là nơi đã từng có ngưởi ở qua a.



Hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh, chỉ nhẹ nhàng nghe được tiếng hít thở của hắn cùng Tiếu Mị Mị.



Ách xì!



Triệu Vô Cực ngoảnh đầu lại nhíu mày nhìn Tiếu Mị Mị, Tiếu Mị Mị rụt rè nói:



“ xin lỗi Vô Cực, nơi này có chút ẩm mốc, ta ngửi không quen, không chịu được nên hắt xì!”



Triệu Vô Cực không nói gì, tiếp tục đi vào bên trong. Không xa chính là một cái giường được ghép lên từ mấy đoạn gỗ, vết cắt vô cùng trơn bóng sắc bén. 



Trên giường có một miếng da thú, bên trên bị phủ lên một lớp bụi dày.



Triệu Vô Cực nhìn xuống dưới mặt đất, dưới đất có một sợi dây treo cực thấp, bên trên sợi dây là một cái lục lạc, xung quanh giường có tới ba sợi dây như thế này.



Hắn nhíu mày, đây là để đề phòng có loài bò sát nào như rắn đột kích sao?



Triệu Vô Cực đang tỉ mỉ quan sát căn phòng không muốn bỏ sót một chút chi tiết nào, Tiếu Mị Mị tiếng nói lại vang lên, mang theo một chút kinh hỉ:



“ Vô Cực, nhìn trên tường chữ viết!”