Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 344 : Vừa vào Thiên Vân Thành
Ngày đăng: 16:51 19/04/20
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị hướng Thiên Vân Thành cổng lớn đi tới, hắn cũng không sợ Kiếm ma phát hiện ra bọn hắn.
Bây giờ hắn còn cầu cho Kiếm ma trực tiếp đến tìm bọn hắn để hắn có thể giải quyết thù xưa, đỡ mất công hắn đi tìm đối phương.
Kiếm ma nếu tự mình đưa đến, hắn cầu còn không được.
Nhưng vừa vào thành, Triệu Vô Cực liền cảm giác là lạ.
Dòng người ở trên đường đông đến có chút khác thường, rất nhiều gương mặt lạ lẫm hắn không quen.
Đặc biệt là võ giả số lượng tăng đột biến, tam lưu cao thủ nhiều như cẩu, nhị lưu cao thủ đầy đường chạy.
Hắn ở Thiên Vân Thành không lâu, nhưng Triệu Vô Cực trí nhớ tốt vô cùng, hắn gặp qua nhị lưu trở lên cơ hồ đều có chút ấn tượng.
Nhưng trên đường nhị lưu đầy đường chạy loạn, lại mặc đủ loại phục sức đồng phục môn phái, có đủ loại môn phái hắn còn chưa từng gặp qua, có thể nói Thiên Vân Thành lúc này ngư long hỗn tạp vô cùng.
Tiếu Mị Mị kinh nghiệm giang hồ phong phú, nàng đương nhiên cũng nhận ra điều này.
Nàng hướng Triệu Vô Cực nói:
“ Vô Cực, ngươi nhận ra chứ?”
Triệu Vô Cực nhẹ nhàng gật đầu trả lời:
“ trước tiên tìm hiểu tin tức một chút!”
Triệu Vô Cực đang đi trên đường, hắn nhìn thấy một quán bán mì nhỏ nằm ven đường, liền muốn dẫn Tiếu Mị Mị vào ăn thử tranh thủ tìm hiểu một chút tin tức.
Quán mì này tuy nhỏ, nhưng số lượng khách rất đông, hầu như bàn não cũng kín người.
Triệu Vô Cực cũng từng nghe qua, quán này chính là ở Thiên Vân Thành quán vỉa hè nổi tiếng nhất một trong, trên quán chính là mì thịt bò lão Tứ.
Chủ quán là một cái trung niên đại thúc, tên là Hàn Tứ, một tay bản sự nấu mì rất tốt, thái độ bán hàng lúc nào cũng vui cười niềm nở liền được mọi người yêu thích đặt tên cho như vậy.
Sau đó quán của hắn nhanh chóng hỏa lên, rất nhiều người mộ danh đến đây ăn mì thịt bò, cũng đều tấm tắc khen ngợi.
Nhưng hắn cũng có chút kì lạ, tuy bán dc rất khá nhưng vẫn không chịu mở lớn cửa hàng, tăng cường bàn ghế. Lâu năm như vậy chỉ tăng có bốn năm bộ, khiến cho người ở quán hắn lúc nào cũng gần như là ngồi đầy trạng thái.
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị may mắn vừa tới liền gặp được bàn trống, hai người nhanh chóng ngồi xuống.
Lý Ngưu ngoài miệng cười to, trong lòng cũng là cười lạnh:
“ tiềm long bảng dễ lên như vậy sao? Ngươi một cái tiểu bạch kiểm cũng ở đây khoác lác?”
Triệu Vô Cực vuốt vuốt mặt hướng Tiếu Mị Mị hỏi:
“ ta rất trắng sao?”
Tiếu Mị Mị che miệng cười duyên nói:
“ có chút trắng, nhưng không phải loại kia yếu đuối trắng, trông ngươi rất khí khái!”
Triệu Vô Cực gật đầu, may mắn không phải là tiểu bạch kiểm liền được rồi, hắn cũng không muốn giống Từ Tiểu Bạch một mặt trông như nhược như vậy.
Triệu Vô Cực bẻ bẻ cổ, cổ của hắn truyền tới từng tiếng răng rắc đôm đốp nổ vang, hắn nói:
“ cho ngươi ba hơi thời gian cút đi, đừng làm mất nhã hứng của ta! Nếu không, hậu quả tự chịu!”
“ cuồng vọng!”
“Muốn chết!”
Triệu Vô Cực vừa nói xong, hai cái chân chó lập tức đỏ mặt mắng lên, nhưng không hề có ý xông lên cùng hắn đánh ngược lại nhanh chân chạy ra hai bên nhường lại bãi cho Lý Ngưu.
Hai người sớm đã ăn ý, lúc này chính là Lý Ngưu lên sàn thời gian, không thể đoạt hắn ánh sáng.
Lý Ngưu cũng cười lạnh nói:
“ đã ngươi cuồng vọng như vậy, ta đây cũng thay mặt sư phụ của ngươi dạy dỗ ngươi một chút ở trên giang hồ nên có như thế nào thái độ đối đãi người khác!”
hắn nói xong trên tay lang nha bổng lập tức hướng về phía sau kéo căng ra, một bổng mạnh mẽ hướng Triệu Vô Cực đầu lâu đập tới.
Một bổng này đánh cho không khí nổ ra từng tiếng đôm đốp âm bạo, chỉ nhìn khí thế cùng âm thanh cũng khiến người ta ghê răng không dám cùng hắn ngạnh kháng.
Một bổng này đánh trúng, Triệu Vô Cực chỉ sợ đầu lâu sẽ như là dưa hấu bị độn pháo nổ cái tung tóe khắp nơi.
Nhưng lúc này, Triệu Vô Cực chỉ là liếc mắt một cái, hừ lạnh!