Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 349 : Tiếu Mị Mị gặp Âm hậu
Ngày đăng: 16:51 19/04/20
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị thuê được phòng trọ đã là xế chiều, Tiếu Mị Mị đứng đối diện với hắn nói:
“ Vô Cực, ta phải trở lại báo bình an cho sư phụ, sư phụ thời gian này hẳn là rất lo lắng cho ta. Tối có thể ta sẽ về muộn, nếu bên sư phụ có vấn đề gì thì ngày mai cũng chưa chắc trở lại được. Nếu không thấy ta về thì không cần chờ đợi cứ đi ngủ trước đi, ta sẽ cố gắng trở lại sớm nhất có thể!”
Tiếu Mị Mị biết trở lại gặp sư phụ của nàng sẽ hỏi nàng rất nhiều chuyện có thể nàng còn sẽ có cái khác căn dặn trong nhất thời nửa khắc không dễ dàng rời đi, bởi vậy mới đối với Triệu Vô Cực nói như vậy.
Triệu Vô Cực nhẹ nhàng gật đầu một cái, Tiếu Mị Mị ánh mắt có chút không nỡ rời xa nhìn hắn sau đó quả quyết quay người đi hướng cửa sổ phi thân mà ra.
Triệu Vô Cực cũng không có gì hụt hẫng tâm tình, yêu không phải lúc nào cũng cần bên nhau mới có thể thể hiện đó là tình yêu.
Mỗi người đều có công việc của mình, có không gian của riêng mình nữa, không thể gò bó đối phương khiến đối phương không thoải mái được.
Hắn cũng có việc cần làm của mình, Triệu Vô Cực lấy ra Tiểu Hoàng yêu bài, trong lòng có chút hổ thẹn.
Lúc trước hắn trở lại quá vui mừng nên quên béng đi Tiểu Hoàng, bây giờ Tiếu Mị Mị rời đi hắn mới chợt nhớ ra Tiểu Hoàng vẫn còn ở dã ngoại lang thang a, phải tìm nó về.
Hướng bên trong yêu bài cảm ứng một phen cũng đưa ra triệu hồi mệnh lệnh, Triệu Vô Cực liền cảm giác được, Tiểu Hoàng chính đang ở trong rừng rậm chỗ lúc trước hắn cùng Tiếu Mị Mị rơi xuống vực không xa hoạt động.
Quả nhiên nó biết Triệu Vô Cực chưa chết nên cũng không quá rời xa nơi này, nó vẫn một mực ở đó chờ đợi.
Tiểu Hoàng, đối với Triệu Vô Cực cũng đã sinh ra một ít lòng trung thành nhất định, giữa hai người mối liên kết không còn chỉ là lợi ích giao dịch mà đã có sự cho đi và hiến dâng. Cho dù còn rất mong manh, nhưng hắn tin tưởng theo thời gian càng dài qua đi, Tiểu Hoàng đối với hắn sẽ càng trung thành.
Triệu Vô Cực cũng không ở lại phòng mà hướng dã ngoại phương hướng lao đi, không bao lâu sau hắn liền gặp được Tiểu Hoàng.
Đối phương cảnh giới vẫn là như vậy luyện khí kì hai tầng, nhưng so với trước đây Tiểu Hoàng gầy một vòng lớn, trên người tích lũy mỡ thừa đã bị rút đi hết, bây giờ thân hình nó lại trở về như trước đây lúc Triệu Vô Cực gặp được Tiểu Hoàng lần đầu tiên.
Có điều trông nó có chút chật vật mà thôi, ở dã ngoại sinh tồn cũng không phải là cái gì sung sướng cảm nhận.
Tiểu Mai chính là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Âm hậu, nàng lần này cũng theo sư phụ tới Thiên Vân Thành lịch luyện mở mang kiến thức một phen.
Tiếu Mị Mị thấy bầu không khí quá căng thẳng nàng thở dài một cái nói ra:
“ sư phụ, thời gian này để người lo lắng rồi, tất cả đều là lỗi của ta!”
Âm hậu không đáp lời ngay mà chỉ yên tĩnh nhìn Tiếu Mị Mị, điều này khiến cho nàng cảm thấy đối với sư phụ có lỗi cùng xấu hổ.
Một lúc sau Âm hậu mới lên tiếng:
“ ngươi đã lớn rồi, không phải là năm xưa ta từ bên ngoài dắt về tiểu cô nương, chỉ biết bám lấy chân ta muốn ta dạy cho võ công nữa rồi. Ta không quản nổi ngươi, một đi liền đi cả năm trời một câu cũng không biết báo lại, hại ta vất vả tìm kiếm tung tích của ngươi, lo lắng ngươi bị kẻ nào hãm hại!”
Âm hậu giọng nói trong trẻo lạnh lùng, không hề biểu hiện ra chút nào nghiến giọng, nhưng Tiếu Mị Mị có thể nghe được từ bên trong đó sự tức giận, bất mãn, lo lắng cùng thở dài của nàng.
Nuôi dạy được một đệ tử không dễ, nàng lại là đệ tử thân truyền. Âm hậu cũng chỉ có ba người đệ tử mà thôi, một đời của nàng ngoại trừ dốc lòng cùng người khác đấu bên ngoài chính là dành thời gian dạy dỗ bọn hắn, mong sau này một trong ba người có thể tiếp nhận Cực Nhạc Ma Tông, giúp nó phát dương quang đại.
Tiếu Mị Mị có chút nức nở nói:
“ tất cả đều là lỗi của đệ tử, nhưng đệ tử là bị tình thế bắt buộc. Năm đó sư phụ ban xuống nhiệm vụ, ta tới Thiên Vân Thành tìm tới người giúp đỡ, muốn cùng hắn hoàn thành nhiệm vụ này. Không ngờ đối phương lại chính là Kiếm ma, chính hắn đã thả ra tin tức này làm mồi câu đánh lừa rất nhiều cao thủ trên giang hồ đều hướng Thiên Vân Thành tụ tập lại.
Ta cùng bằng hữu đó của ta bị hắn truy sát, chúng ta đánh không lại hắn, bị hắn đánh rơi xuống vực. May mắn không chết, chúng ta phải mất một năm, mới có thể trở lại được Thiên Vân Thành. Sư phụ, ta không muốn ngụy biện cái gì, ngươi nếu tức giận có thể phạt ta, ta xin nhận hết mọi trách phạt!”
Nói xong Tiếu Mị Mị lập tức quỳ xuống, nước mắt ở trên mặt nàng khẽ rơi xuống đất.
Từ lúc gặp Âm hậu đến bây giờ, hầu như thời gian nàng đều đang cúi đầu, trong lòng cảm giác vô cùng nặng nề, như là bản thân mắc thiên đại lỗi lầm như vậy.