Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 392 : Ném cửa sắt

Ngày đăng: 16:51 19/04/20


Triệu Vô Cực mỉm cười nói:



“ ồ, ngươi cho rằng không được sao?”



Triệu Vô Cực quay lại đối với Từ Tiểu Bạch nói gì đó, Từ Tiểu Bạch gật đầu, phân phó một cái người đệ tử của Từ gia rất nhanh chạy đi.



Chỉ một lát sau, tên kia dẫn theo một đám người vác một cái dày hai thốn cửa sắt trở lại.



Cái này cửa sắt chính là bọn hắn thuận tiện từ một nhà giàu gần đó gỡ ra, đương nhiên bọn hắn cũng trả đủ tiền xem như là mua cửa.



Triệu Vô Cực gật đầu nhìn mười người Từ gia đệ tử vác tới cửa sắt, hắn hài lòng gật đầu một cái.



Cửa sắt này cao hai mét rộng một mét, lại dày hai thốn.



Cho dù là phá cương nỗ cũng đừng hắn bắn xuyên qua được nó.



Triệu Vô Cực cười nói:



“ nếu chúng ta dùng nó làm lá chắn xông tới, lấy tốc độ của bốn vị đỉnh phong cao thủ, ngươi nghĩ các ngươi thủ nỗ bị chúng ta tiếp cận xong có cơ hội phát ra không?”



Thanh Vô Điền run giọng nói:



“ ngươi xem chúng ta là ngu ngốc sao? Các ngươi có thể hợp sức mười ngước vác ngang cái cửa, vậy còn có thể dựng thẳng lên cửa làm lá chắn xông tới sao?”



Triệu Vô Cực không nói, hắn ra hiệu cho mười người đặt xuống cửa lớn.



Cả mười người đầu đầy mồ hôi dựng thẳng lên cửa lớn, lúc này mọi người ánh mắt hiếu kì nhìn về phía Triệu Vô Cực, không biết hắn muốn làm cái gì.



Triệu Vô Cực đi lại tới trước của lớn, xoay xoay hai vai một lát, sau đó thuần thục hai tay nắm vào hai bên cửa.




“ lát nữa ta xử lí xong hết đám cầm thủ nỗ, các ngươi sau đó mới xông lên!”



Nói xong hắn trên tay bắt đầu chuyển động, chỉ thấy cực kì nặng nề cửa sắt bắt đầu bị hắn dùng nhục thân lực lượng xoay tròn lên.



Hai tay cơ bắp căng phồng, áo của hắn cũng không chịu nổi cơ bắp của hắn căng lên mà bắt đầu nứt ra, để lộ Triệu Vô Cực bên trong cánh tay từng khối như là sắt thép cơ bắp.



Cửa sắt càng xoay càng nhanh, càng xoay càng mạnh mẽ.



Nó gần như là cuốn lên không khí phong bạo, Triệu Vô Cực đứng tại chỗ nhưng xung quanh từng luồng khí xoáy ở quanh cơ thể hắn cuốn tròn lên, lúc này hắn như là phong thần hàng lâm, khí thế đáng đến cực hạn.



Bây giờ không cần nói mọi người đều hiểu, Triệu Vô Cực chính là muốn xem cái này cửa sắt như là một cái mở đường quân cờ, để hắn có thể mạnh mẽ xông vào phá tan Thanh Thành kiếm phái hàng phòng thủ.



Triệu Vô Cực xoay cửa sắt càng lúc càng nhanh, cuồng phong cuốn lên cũng càng lúc càng mạnh, cuồng phong tuy ở rất xa Thanh Thành kiếm phái đệ tử, nhưng nó giống như là một cái tâm linh cơn bão, đánh tan bọn hắn ý chí chiến đấu.



Như là đè sập lạc đà cuối cùng cọng cỏ, một người không chịu nổi áp lực, vứt xuống thủ nỗ liền quay người phi thân bỏ chạy.



Có người làm mẫu, liền có người thứ hai thứ ba.



Trong chốc lát, trên hàng phòng thủ của Thanh Thành kiếm phái liền thiếu đi bốn mươi người.



Đám người kia, chính là không có gia đình bị khống chế trong tay Thanh Thành kiếm phái, lại đối với Thanh Thành kiếm phái không có bao nhiêu trung thành đáng nói.



Còn lại người, đều là đệ tử lâu năm, hoặc là bị Thanh Thành kiếm phái khống chế thân nhân.



Triệu Vô Cực mỉm cười, thế này đã đạt tới mục đích, hắn không còn chần chờ nữa, rống to một tiếng, tay phải năm vòng âm dương hoàn mạnh mẽ hiện lên, Triệu Vô Cực cũng thuận thế ném ra cửa sắt:



“Rống”! Rống! Rống! Vô Cực bảo điển - cương nhu biến!”