Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 464 : Thần Điện kinh hiện

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị triển khai thân pháp bắt đầu thuận theo rừng cây xuống núi.



Dọc đường bọn hắn còn gặp không ít đang ngược đường mà lên Hắc Nhật Tông đệ tử.



Đám người này đều là bị chiến đấu to lớn dư âm hấp dẫn tới, đang cầm đao thương kiếm kích đủ loại vũ khí chạy lên trên Hắc Nhật đỉnh.



Nhưng Triệu Vô Cực cũng không quan tâm mấy thứ này, hắn hành trình đi Hắc Nhật Tông lần này cũng đã xem như mở mang kiến thức không ít, biết được trong đó một số bí sử, bởi vậy đã cảm giác thỏa mãn.



Mà Tiếu Mị Mị thì vô cùng hài lòng với chiến lực hiện tại của mình, nếu không có Triệu Vô Cực, nàng chỉ sợ cũng không tu luyện được tới mức viên mãn của “khống lực”



Ánh mắt nàng nhìn về phía Triệu Vô Cực, càng trở nên nhu tình mật ý, trong mắt thu ba lượn lờ.



...........



Trên Hắc Nhật đỉnh, ba vị trưởng lão đều đang thở dài sườn sượt.



“ a, tốt như vậy một cái mầm mống, lại để hắn chạy mất a!”



“ đáng tiếc hắn không phải người của chúng ta cũng không phải là chúng ta nuôi dưỡng từ bé lớn lên, nếu không có thiên tư này, chỉ sợ Hắc Nhật Tông chúng ta sớm thống nhất giang hồ”



Râu trắng trưởng lão càng là thở dài hơn:



“ cho hắn mười năm, hắn cùng Tiếu Mị Mị trên giang hồ chỉ sợ không có địch thủ. Nếu có cũng chỉ có thể là Từ Tiểu Bạch bằng hữu của hắn mà thôi! Đến lúc đó, ai còn dám nghịch lại Hắc Nhật Tông chúng ta?”



Càng nói hắn là càng thở dài không ngớt. Tốt bao nhiêu anh tài a, cứ như vậy liền bị hắn để lọt tay rồi.



Hắn cũng không có tài ăn nói bao nhiêu, luận về mời chào, Thánh Chủ so với bọn hắn lợi hại nhiều, nếu Thánh chủ còn sống nói không chừng liền có thể thành công mời chào đến Triệu Vô Cực.



Đáng tiếc a, Thánh Chủ bây giờ cũng chết, Hắc Nhật Tông của bọn hắn cũng chỉ còn lại ba cái này lão gia hỏa mà thôi.



Ba người đang than ngắn thở dài, lập tức nghe được tiếng bước chân dồn dập đi lên.



Bản thân ba người đều đang ở trạng thái suy nhược, nếu bây giờ trong đám người đệ tử này có tay trong của Chính khí Minh đột nhiên xông tới ám sát, chỉ sợ ba người cũng khó bảo toàn tính mạng.



Râu trắng trưởng lão quát lớn:




Bọn hắn tay trái đều cầm kiếm, kiếm không ra khỏi vỏ, hiển nhiên chưa hề phải động thân, hoặc là đã động như sau đó lại đút kiếm trở về.



Quái lạ chính là bên phải bọn hắn mang theo ống tên, mỗi ống tên đều lắp đầy tiễn, có khoảng hai mươi mũi tên, nhưng Triệu Vô Cực lại không thấy được cung tên, bởi vậy hắn mới cảm giác có chút quái dị.



Dẫn đầu đoàn người một cái thanh niên nhân, mặt dài ánh mắt hẹp, bên trong ánh mắt lộ ra nhàn nhạt sát khí cùng lạnh lẽo quang mang, có thể từ bên trong nhìn ra, đối phương chắc chắn là ngoan nhân, giết người không ít.



Mà kinh dị hơn chính là đối diện của bọn hắn, Hiền Tụ Nghĩa đang một chân quỳ trên đất, miệng phun máu tươi.



Xung quanh hắn mấy vị chưởng môn đều nằm la liệt, người nào người nấy đều thụ thương không nhẹ.



Đến cả Hiền Tụ Nghĩa đám kia trưởng lão trong môn phái vậy mà đều không thể trốn khỏi một kiếp, tất cả đều chịu không đồng đều thương tổn, một bộ trọng thương rất nặng dáng vẻ.



Đối phương là ai? Vậy mà có thể đánh cho Hiền Tụ Nghĩa đến mức độ này?



Phải biết Hiền Tụ Nghĩa tuy bị thương, nhưng cũng không phải cái gì đỉnh phong hậu kì có thể cùng hắn so sánh.



Lại còn thêm đám trưởng lão của Vấn Kiếm tông, cũng là một nhóm lực lượng mạnh mẽ. hắn ở ngay trên sân nhà còn bị thương như vậy, đủ thấy được, đối phương lợi hại đến cỡ nào.



Còn đám này Nga my, không động, Thất Thương Môn chưởng môn, rặt một màu nhất lưu viên mãn cảnh giới, có chút tiến bộ nhưng vẫn là quá kém, không đủ để dùng.



Hiền Tụ Nghĩa âm thành cực kì âm trầm vang lên:



“ các hạ là ai? Không biết Chính khí Minh chúng ta rốt cuộc đắc tội cái gì các hạ? các hạ vừa tới liền đánh, một câu giải thích đều không có, đây là ý gì? Còn nữa, các hạ sư thừa là ai, ta không thể tin nổi, trên giang hồ còn có loại cao nhân có thể dạy dỗ ra loại này đệ tử, đỉnh phong hậu kì liền có thể đánh bị thương được ta!”



Tên thanh niên nhân khóe miệng kéo lên một cái tà tiếu, thu lại kiếm của mình, hơi ngẩng đầu lên trời, như là nhìn một đám sâu kiến ở phía trước mặt hắn, khinh thường nói:



“ bản công tử chính là Kiếm các thứ hai cao thủ Hoài Tử Vận, các ngươi không đắc tội ta, nhưng Kiếm các chủ muốn ta đi thu phục các ngươi đám này nhân sĩ giang hồ. Bởi vì biết các ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý, nên ta trước đánh phục các ngươi, sau đó mới bàn điều kiện, như vậy sẽ tiết kiệm của ta rất nhiều công sức.



Ta không có sư thừa, kiếm pháp của ta đều là dùng công lao đổi lấy!



Còn nữa, điều quan trọng nhất, các ngươi nên nghe cho kĩ.



Ta, Hoài Tử Vận, đến từ Kiếm các, Thần Điện!”