Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 468 : Nợ ân tình
Ngày đăng: 16:52 19/04/20
Hoài Tử Vận kinh hãi. Kiếm của hắn cũng không phải cái gì phàm kiếm mà là chân chân thật thật bảo kiếm.
Xếp thứ hai danh kiếm bảng, Hải Ngọc kiếm, độ bền bỉ lớn nhất trong thập đại danh kiếm, lại mang theo đặc dị công năng để cho nội lực bám lên vũ khí càng nhiều hơn, vượt qua khả năng vốn có của người sử dụng, bởi vậy nhìn thấy kiếm của mình bị đánh cong, Hoài Tử Vận lập tức cảm giác được một cỗ không chân thật chi ý xông lên.
Kiếm của hắn là trường kiếm, nhưng ở trong thập đại danh kiếm, độ bền của kiếm hắn chính là lớn nhất.
Cho dù chịu cự lực lớn như thế nào, nó cũng không dễ dàng gì gãy đi hoặc uốn cong.
Nhưng hắn dùng kiếm bọc lên cương khí, vậy mà chỉ tiếp đối phương một chưởng tựu lập tức bị đánh cong.
Trên tay truyền tới một cảm giác tê rần, Hoài Tử Vận không nghi ngờ gì nữa, hắn lòng bàn tay đã bị đánh cho rách da chảy máu, cảm giác như bàn tay không còn là của hắn vậy.
Vốn khí thế hung hung mà đến Hoài Tử Vận, bây giờ lại thình lình bị một người ngạnh sinh sinh đánh lùi trở về, đến kiếm của hắn cũng bị uốn cong, khiến cho Hoài Tử Vận kinh hãi không thôi.
Bị đẩy lui đến mười mét, Hoài Tử Vận mới có thể ở trên không trung xoay người một cái ổn định thân hình, sau đó tiếp đất.
Vừa tiếp đất, hắn vội vàng lấy ra Hải ngọc kiếm nhìn xem nó có bị làm sao không.
Cẩn thận quan sát một chút, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hải ngọc kiếm chỉ là lâm thời bị uốn cong một cái sau đó lập tức tựu thẳng ra, không hổ là độ bền bỉ lớn nhất thập đại danh kiếm
Đối với Hoài Tử Vận mà nói, cây kiếm này không chỉ là bảo kiếm, mà nó còn liên quan tới kiếm pháp của hắn đang sử dụng.
Kiếm pháp của hắn muốn kết hợp với loại bảo kiếm này, mới có thể cho ra sức tấn công lớn nhất.
Bởi vậy Hoài Tử Vận mới quan tâm đến kiếm có hư hòng hay không như vậy.
Nhưng hắn chợt nhìn trên tay, lòng bàn tay của hắn đã bị đánh cho máu me be bét, nhìn có chút thảm.
Từ lúc nhận nhiệm vụ rời khỏi Thần Điện đến nay, đây đã là lần thứ hai hắn bị thương.
Mà tập kích hắn đối tượng đến bây giờ hắn còn chưa kịp nhìn rõ mặt đây.
Hoài Tử Vận vội nhìn lại, đứng trước mặt Hiền Tụ Nghĩa chính là một cái thiếu niên.
Gương mặt hắn rất trẻ trung, nhưng trên người khí tức vô cùng thâm hậu.
Hiền Tụ Nghĩa trong miệng lẩm bẩm:
“ ân tình này, coi như bị ghi lại. Hôm nay nếu không chết, sau này chỉ sợ nhất định phải trả cho hắn!”
trên giang hồ nợ bạc dễ trả, nợ ân tình khó trả.
Có một số người, vì trả nợ ân tình mà cái mạng của mình cũng góp đi vào, hoặc rơi vào những tình huống vô cùng khó xử.
Bởi vậy, chỉ cần không nợ ân tình, thì nhất quyết không thể nợ.
Nhưng Triệu Vô Cực xuất hiện quá đúng lúc, nếu hắn không muốn nợ ân tình, vậy lỡ Triệu Vô Cực phủi áo bỏ đi thì làm sao?
Ân tình có thể trả, nhưng mạng chỉ có một cái a!
Cái nào quan trọng hơn, Hiền Tụ Nghĩa đương nhiên hiểu được.
Không ngờ một cái đỉnh phong viên mãn như hắn, có lúc cũng phải đi nợ đỉnh phong sơ kì như Triệu Vô Cực ân tình, đúng là nhân sinh vô thường a, không thể biết được ngày mai sẽ xuất hiện cái gì.
Triệu Vô Cực nhìn đối phương lùi lại, cũng là thoải mái.
Dù sao cũng định đánh một trận, kiếm thêm một cái đỉnh phong viên mãn cảnh cường giả, chưởng môn cấp nhân vật ân tình, cũng không phải là một cái tệ thu hoạch.
Triệu Vô Cực nhìn lại, tên Hoài Tử Vận đang ở chỗ kia ánh mắt bốn phía dò xét.
Triệu Vô Cực cười hỏi:
“ ngươi đang tìm gì?”
Hoài Tử Vận lạnh nhạt nói:
“ không phải ngươi cùng Tiếu Mị Mị là một đôi, ở đâu có ngươi thì ở đó có nàng sao? Hôm nay sao ngươi lại tới một mình!”
Triệu Vô Cực gỡ một thanh kiếm ở bên hông ra, cắm mạnh xuống đất nói:
“ tại vì, chỉ cần có ta liền đủ rồi!”