Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 48 : Huyết chiến

Ngày đăng: 16:48 19/04/20


Triệu Vô Cực trong lúc bay ngược liền vô cùng thanh tỉnh, bởi bản thân hắn tinh thần lực vốn mạnh mẽ ý chí lại không ngừng được cường hóa, đánh bóng qua tháng ngày kiên cường luyện tập hắn lập tức nhận rõ tình hình chiến trường, Triệu Vô Cực hét to:



“Tiểu Hoàng, chính là lúc này!”



Phía dưới nền đất bỗng nhiên bị xông vỡ, từ dưới nền đất một bóng đen lập tức lao ra, chính là Tiểu Hoàng đã ẩn nấp lâu chờ cơ hội một kích đánh lén đối thủ.



Tiểu Hoàng lập tức từ trong túi của bản thân lấy ra hai thanh chủy thủ, hai thanh này chính là nó thời gian dài chạy loạn ở trong rừng nhặt được.Tu sĩ đều luôn tranh đấu, tranh đấu liền có chết có thương có thất lạc trang bị, Tiểu Hoàng chính là nhặt mấy cái này tiện nghi.



Tiểu Hoàng lập tức một tay dùng chủy thủ xem như ám khí phóng về phía cổ Thanh Lang,một tay cầm chủy thủ hướng ngay hoa cúc Thanh Lang đâm mạnh.



Tiểu Hoàng tốc độ có bao nhanh? Triệu Vô Cực trước không vận lên chín thành công lực sử dụng ra Thủy Thượng Phiêu thân pháp là không thể đuổi kịp nó, huống chi Thanh Lang Thanh Ưng đều bị Triệu Vô Cực dùng thân pháp bỏ qua một đoạn dài đây.



Thời khắc sát cơ lâm đầu, Thanh Lang trong lòng cảnh báo kéo vang, hắn dùng hết sức bình sinh né ra phần cổ của mình, tránh được Tiểu Hoàng một kích tất sát.



Đáng tiếc lực đã dùng hết, Thanh Lang chỉ có thể trở mắt nhìn Tiểu Hoàng cầm chủy thủ đâm bạo cúc hoa của mình.



“Rống”!



Một tiếng to lớn thống khổ kêu lên! Tiếng rống này không chỉ mang đau đớn mà còn mang một chút tức giận điên cuồng, một chút sợ hãi, một nỗi ô nhục không thể cùng người khác nói, cùng một chút.... khoái cảm!



Đúng vậy,Triệu Vô Cực giống như vừa cảm nhận được tâm tình đối phương, hắn liền vội vàng vứt ngay ý nghĩ này ra khỏi đầu, một trận ác hàn khắp thân chạy loạn. Lại nói Tiểu Hoàng tại sao động tác đâm hoa cúc lại như thế thành thục đây? Chả lẽ trước đây nó vốn chuyên môn luyện tập chiêu này?



Tiểu Hoàng một kích thành công liền trốn xa ngàn dặm, nó lập tức chui xuống đất lẻn vào ổ chuột của mình. Phía dưới lòng đất đã bị nó đào ra rất nhiều đường nối,Tiểu Hoàng có thể từ bất kì một vị trí nào xuất hiện tấn công đối phương.



Nó trước đây cũng không phải chuyên luyện chiêu này, nhưng từ một lần nhặt được chủy thủ,lại thấy một cái thanh lang hướng nó lắc lư cái mông nó liền nảy ra ý nghĩ này. Sau đó một đâm thành quen tay, mỗi lần có cơ hội đâm cúc hoa nó sẽ không ngần ngại tới một cái.



Triệu Vô Cực lập tức biết thời cơ của hắn đã tới, Niêm hoa chỉ vận chuyển lên tới cực hạn trong tay lập tức xuất hiện một cái phi châm, ném mạnh.



Phi châm một màu thuần hắc không chút phản quang, tốc độ nhanh chóng như xuyên toa không gian vậy. Không khí bị nó xé rách âm thanh cũng cực nhỏ khó có thể nghe thấy. Nó giống như là đòi mạng tử thần hướng Thanh Lang lao tới.



Thanh Lang nhận một kích của Triệu Vô Cực nhờ vào ý chí gượng chống không ngất đi, lại bị Tiểu Hoàng đâm lén hết sức đau đớn nhục nhã,lúc này hắn đâu còn cái gì tinh thần để ý ngoại giới, phi châm cực kì đơn giản đâm xuyên mi tâm của hắn lưu lại trên trán hắn một cái cực bé lỗ máu.
“ngươi đường đường thiên kiêu chi tử, lại sẽ lâm trận bỏ chạy sao?”



Thanh Ưng sợ Triệu Vô Cực thật chạy,bắt đầu khích tướng.



Triệu Vô Cực cỡ nào thông minh sao có thể bị hắn mấy lời này giao động, quan trọng hơn là hắn vốn không muốn chạy.



Đã có người muốn mạng hắn vậy thì cũng phải làm tốt bị hắn giết ngược chuẩn bị, ở đây hoang sơn dã lĩnh vừa vặn làm nơi chôn thân cho Thanh Ưng cũng rất tốt, ở trái đất nghĩa trang còn thu phí đây.



“ Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói, nếu như nhị đệ ngươi là luyện khí kì ba tầng có ngoại cương,linh khí hộ thể vậy thì cũng sẽ không bị Tiểu Hoàng đâm lén, càng không bị ta phi châm đánh chết rồi, đáng tiếc a hắn chỉ mới là luyện khí kì hai tầng. Đây chính là người yếu bi ai”



Thanh Ưng không hiểu lúc này Triệu Vô Cực còn chê bai nhị đệ hắn có ý gì nhưng hắn cũng là luyện khí kì hai tầng, đối phương chỉ là một cái nội công tu sĩ lại dám xem thường hắn?



Triệu Vô Cực tiếp tục nói: 



“Ngươi hẳn biết thân phận ta đi? Ngươi nếu giết ta sẽ có vô tận rắc rối đang chờ ngươi? Ngươi thật muốn làm vậy sao?”



Triệu Vô Cực là con trai trưởng lão thân phận bày ở đó. Đến cảnh giới của Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền muốn có một mụn con đã là cực kì khó khăn.



Nếu hắn thật chết,Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền đồng thời phát điên trả thù, bỏ qua tất cả tông môn quy đinh sợ rằng Long Ngạo Thiên cũng không dễ dàng trấn áp xuống.



Chỉ có những cái này ngây thơ chó săn còn cho rằng Ngụy Tuấn có thể bảo hộ bọn họ. Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền đến lúc đó ngay cả Ngụy Tinh cha đẻ Ngụy Tuấn, là ngoại môn trưởng lão bọn họ cũng dám công khai giết.



“Hoang sơn dã lĩnh? Ngươi chết liền là chết,ai sẽ điều tra ra được vấn đề gì?”



“Nói ngươi ngu ngốc, ngây thơ đến đáng yêu ngươi còn không tin đây!Ha Ha”



Triệu Vô Cực cười to, lên tiếng tiếp tục nói: 



“Nội môn trưởng lão, nguyên anh kì cao thủ thủ đoạn há ngươi cái này luyện khí kì có thể nghĩ ra được. ta cùng phụ thân mẫu thân ta đều có huyết mạch truy tung thủ đoạn, ở đây khoảng cách gần Thanh Vân Tông thế này bọn họ muốn tìm ra vô cùng dễ dàng.Lại nói ta có mệnh đăng ở Thanh Vân Tông ngươi giết ta mệnh đăng của ta liền tắt, đến lúc đo Thanh Vân Tông sẽ như ong vỡ tổ lao tới đây, ngươi cảm thấy mình thật sự sẽ thoát thân được sao?”