Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 486 : Tốc độ

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


Hai luồng nội lực cực kì mạng mẽ ngưng tụ thành chưởng kình trong nháy mắt va chạm, nhưng cũng dùng tốc độ nhanh như vậy liền phân ra cao thấp.



Chỉ thấy Triệu Vô Cực đứng tại chỗ vung tay lên, mà Tàng Vân Quang thì như là diều đứt dây bay ngược ra ngoài, trong miệng không nhịn nổi phun ra một ngụm nghịch huyết.



Thật mạnh! mạnh đến khó tin! Ít nhất là đỉnh phong trung kì cảnh giới!



Đây chính là ý nghĩ của Tàng Vân Quang lúc này, hắn không dám tin một cái tiểu tử tu luyện không lâu lại có được sức mạnh to lớn như vậy.



Hơn nữa không vào cách đây không lâu mới nghe tin hắn đột phá sao? Tại sao bây giờ lại đã là đỉnh phong trung kì rồi? Đối phương là làm sao tu luyện a? đây không thể là sự thật!



Nhưng mặc kệ hắn thế nào không tin, Triệu Vô Cực một chưởng đánh bay hắn vẫn đang cứ như vậy diễn ra, trong ngực nội lực đảo loạn dấu hiệu cũng là sự thật không có bất kì thứ gì là do hắn tự tưởng tượng ra cả.



Tiếu Mị Mị ở ngoài nhìn thấy cảnh này lập tức ánh mắt sáng lên.



Quả nhiên Triệu Vô Cực vẫn là mạnh mẽ như vậy. Đổi lại là nàng muốn một chưởng đánh bay cùng cảnh giới cường giả cũng không phải dễ dàng như vậy.



Thế mà Triệu Vô Cực có thể làm được, hơn nữa không chỉ đánh bay mà còn đánh cho đối phương hộc máu a!



nhưng Tàng Vân Quang thân kinh bách chiến, có cái gì thương thế cùng kinh hãi mà hắn còn chưa trải qua, chỉ thấy hắn ở trên không trung lập tức uốn mình một cái, mũi thương hướng mặt đất đâm tới, sau đó là hai chân cũng mượn thế lập tức đáp xuống.



Chân hắn ở trê mặt đất kéo ra một đạo gần năm mét hai rãnh râu mới có thể dừng lại được.



Tàng Vân Quang lấy tay lau đi khóe miệng máu tươi, ánh mắt kinh hãi cùng tức giận nhìn về phía Triệu Vô Cực.



Triệu Vô Cực sức mạnh quá khó tin, khiến hắn có chút không chân thật cảm giác.



Nhưng cho dù có khó tin như thế nào, ngay lúc này hắn cũng không thể cứ thế nhận thua được, nếu không hắn tới Hoa sơn chuyến này còn ý nghĩa gì?



Tàng Vân Quang trên người cương khí mạnh mẽ sáng lên, ánh mắt như là một đầu đang ẩn nấp ở trong góc tối săn mồi rắn biển, nhìn chằm chằm về phía Triệu Vô Cực.



Thương bị hắn nâng lên ngang vai, mũi thương hơi chúi xuống đất, cả người hắn khí thế bắt đầu từ có chút lộn xộn lập tức bị chỉnh lí thành một thể.



Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, hắn cũng không vội đi tấn công mà đứng yên tập trung vận công cũng đẩy khí thế của mình lên đến đỉnh cao, hắn cười nói:



“ có cái gì tuyệt chiêu thì nên sử xuất ra đi, nếu không lát nữa ngươi không có cơ hội dùng ra đâu!”



Tàng Vân Quang ánh mắt lạnh lẽo nhìn Triệu Vô Cực, hắn không phản bác, bởi vì hắn biết Triệu Vô Cực đây không phải là tự cao tự đại, mà là hắn thực sự có thực lực đó.



Tàng Vân Quang sâu kín nói:



“ Triệu công tử quả nhiên không hổ là trên giang hồ đệ nhất thiên kiêu, đã như vậy ta cũng không thể để công tử thất vọng. Bây giờ sẽ là chiêu thức mạnh mẽ nhất của ta, công tử xem trọng!”



Triệu Vô Cực thu hồi trên mặt mình nụ cười, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn



Đối với cường giả, nên cho hắn đầy đủ tôn trọng, không cần xem thường bất cứ một vị đỉnh phong cường giả nào.



Tàng Vân Quang thương pháp thực ra còn rất nhiều chiêu thức.



Nhưng Triệu Vô Cực sức tấn công quá mạnh mẽ quá nhanh chóng, khiến hắn không hề có chỗ để thi triển thương pháp của mình, chỉ có thể dùng đến tất sát kĩ để có thể cùng hắn quyết một cái thắng thua mà thôi.



Tàng Vân Quang hiểu rõ, nếu hắn kéo càng dài, phần thắng của hắn sẽ càng bé nhỏ bởi vì Triệu Vô Cực sẽ không ngừng gây thương tích cho hắn, kéo theo đó là sức chiến đấu của hắn bị suy giảm.
Triệu Vô Cực bị đối phương liên tục tấn công, nhưng hắn cùng không kinh hoảng.



Lúc thì tránh né lúc thì trực tiếp dùng chưởng đánh bật thương của đối phương, dù sao đối phương di chuyển là theo chiều kim đồng hồ, vô cùng dễ bắt bài.



Tàng Vân Quang lúc này ánh mắt híp lại, dưới chân hắn đang đứng ở cái này vòng xoáy lại bước sang một cái khác vòng xoáy.



Lần này hắn vốn đang ở thuận chiều kim đồng hồ lại đột ngột biến đổi một cái, trở về ngược kim đồng hồ phương hướng di chuyển.



Triệu Vô Cực đánh ra một chưởng, nhưng cũng vì đối phương đột nhiên biến đổi phương hướng mà chưởng này liền đánh hụt.



Tàng Vân Quang một thương đâm ra, tốc độ nhanh như điện quang hỏa thạch, Tàng Vân Quang giống như nhìn thấy cơ hội kích thương Triệu Vô Cực, dồn sức ngưng tụ cương khí, mạnh mẽ đâm tới.



Triệu Vô Cực một chưởng vừa thất bại liền gặp phải đối phương phản công, trong nhất thời rơi vào tình huống nguy hiểm.



Hắn vội vàng sử xuất ra Bát quái đạp tinh bộ, dưới chân dựa vào bát quái đồ vị trí, nghiêng người né qua bên phải một chút.



Xoẹt!



Áo của hắn bị đối phương một thương này xoẹt qua làm rách, Triệu Vô Cực lông mày nhíu lại.



Có chút ý tứ, vậy mà còn có thể thay đổi phương hướng.



Một vòng là thuận kim đồng hồ xoay tròn, một cái là ngược kim đồng hồ xoay tròn, chỉ cần hắn đứng vào bất cứ vòng nào đều có thể nhanh chóng thay đổi phương hướng di chuyển của mình liên tục vây đánh bản thân.



Tàng Vân Quang giống như phát giác Triệu Vô Cực đã biết được chiêu thức này của hắn quy luật, hắn toàn lực thúc dục vòng xoáy để nó xoay tròn càng nhanh, trên tay thương cũng càng gấp gáp đâm ra muốn đả thương Triệu Vô Cực.



Triệu Vô Cực liên tục né tránh, dưới chân Bát quái đạp tinh bộ cũng liên tục được vận dụng.



ở trong khoảng cách nhỏ hẹp như thế này, Bát quái đạp tinh bộ lại càng tỏa ra nó mãnh mẹ quang mang.



Triệu Vô Cực không ngừng đi vị tránh né công kích của đối phương, Tàng Vân Quang thì liên tục thay đổi phương hướng di chuyển của mình, khiến cho hắn chợt trái chợt phải vô cùng khó đoán.



Xoẹt! Xoẹt! xoẹt!



Triệu Vô Cực ở trên người y phục liên tục bị Tàng Vân Quang đâm ra ba cái vết rách khiến hắn trông có chút chật vật.



Triệu Vô Cực lúc này âm trầm nói:



“ nếu ngươi võ công chỉ có vậy, vậy thì ta sẽ có ngươi thấy cái gì mới là tốc độ thực sự!”



Triệu Vô Cực vừa nói xong, thân hình hắc bỗng nhiên lắc một cái trở nên hơi mờ ảo.



Tàng Vân Quang một thương đâm vào trúng ngay hậu tâm của Triệu Vô Cực, nhưng hắn không hề cảm giác được cái gì đâm vào huyết nhục cảm giác.



Trong lòng hắn lộp bộp thoáng một cái, ý thức cảnh giác nhìn xung quanh.



Nhưng ngay lúc này, ở sau lưng hắn lập tức vang lên Triệu Vô Cực lạnh lùng âm thanh:



Ngũ Quỷ mật tịch - Quần ma loạn vũ!