Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 497 : Ngươi thua

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


Triệu Vô Cực dưới chân hướng phía trước bước ra, hắn bước ra mỗi bước, tốc độ càng lúc lại càng nhanh.



Hồng Thiên Tửu chỉ cách hắn một đoạn ngắn, mấy bước qua đi, Triệu Vô Cực liền tới trước mặt Hồng Thiên Tửu.



Hồng Thiên Tửu bây giờ còn đang ở choáng váng trạng thái, khóe mắt hắn liếc một cái thấy Triệu Vô Cực xông tới, vẫn là cố nén đau nhức đứng lên.



Nhưng vừa đứng lên một cái, trước mắt hắn lại hoa lên, bóng ánh trùng điệp, Hồng Thiên Tửu suýt chút nữa chân lại nhũn ra ngã xuống đất, cuối cùng hắn vẫn là cố nén một ngụm khí kiên cường đứng lên tới.



Nhưng chào đón hắn chính là Triệu Vô Cực một chưởng vung tới.



Răng rắc!



Tiếng gãy xương vang lên, Hồng Thiên Tửu như là diều dứt dây bay ngược về phía sau, miệng phun ra một ngụm má tươi.



Hắn vốn đã bị Triệu Vô Cực một chiêu Quang âm biến đánh cho cương khí hộ thể tan rã, sau đó lại bị Triệu Vô Cực lực lượng cuồng bạo một kích đánh trúng, xương cốt của hắn làm sao có thể chịu được Triệu Vô Cực lực lượng xung kích, lập tức gãy mấy cây xương sườn.



Hồng Thiên Tửu “bịch” một tiếng nặng nề rơi vào trên mặt đất, hắn cả người phát run, mấy lần ý đồ bò dậy đến, nhưng cuối cùng đều vô lực chống đỡ.



Triệu Vô Cực ánh mắt lành lạnh nhìn hắn nói:



“ Hồng lão tiền bối, trận này ta thắng!”



Hồng Thiên Tửu ánh mắt tràn đầy căm tức nhìn hắn.



Rõ ràng lúc trước, Triệu Vô Cực ngã xuống, hắn cũng không có tiếp tục tấn công a.



Vậy mà hắn ngã xuống vừa đứng lên, Triệu Vô Cực lại lập tức nhân cơ hội tấn công.



Tên này phong cách chiến đấu, đơn giản quá vô sỉ, không hề để ý tới cường giả phong phạm.



Hắn cắn răn, khó chịu nói:



“ ngươi quá bỉ ổi, sao có thể đánh người ngã xuống đất!”



Triệu Vô Cực cười lạnh nói:



“ ta không biết các ngươi phong cách chiến đấu như thế nào, nhưng Triệu Vô Cực ta phong cách chính là chỉ cần ngươi sắp rơi xuống nước, ta sẽ tiến đến đạp bù thêm một cái giúp các ngươi rơi xuống nước thành công.



Chiến đấu chính là như vậy, không phải ngươi bại chính là ta vong. Ta sẽ không bào giờ đối với kẻ địch của mình nương tay.



Nếu ngươi cảm thấy ta là tiểu bối mà nhường ta, vậy thì ngươi sai lầm.



Nếu bây giờ ở trên chiến trường, ngươi đã sớm biến thành vong hồn dưới tay ta.




Hắn tiếp tuc lấy ra một bình chữa thương đan, ăn vào.



Cầm lấy sinh nhục tán ném cho Tiếu Mị Mị, đồng thời cởi áo ra, vứt qua một bên, nằm thẳng người xuống, tiến vào trạng thái tu luyện sâu.



Hắn một trận đại chiến này tuy là thắng, nhưng thắng thảm.



Trong cơ thể kinh mạch cũng có chút bị tàn phá, nội thương ám tật không ít.



Bởi vậy hắn cần nhanh chóng chữa thương, để càng lâu sẽ càng ảnh hưởng tới cơ thể hắn, khiến cho hắn căn cơ bất ổn, nếu có ám tật vậy thì càng xui xẻo, sau này đột phá, chắc chắn phải gặp trở ngại cực lớn.



Bởi vậy vừa bị thương có thể chữa ngay liền là thời gian tốt nhất, càng kéo dài tựu càng nguy hiểm.



Triệu Vô Cực nhanh chóng nhắm mắt lại tập trung tinh thần vào trạng thái Pháp Luân Chiếu Minh. Tử Hà Bất Diệt thần công nội lực bị hắn dẫn đạo bắt đầu vuốt ve khắp kinh mạch toàn thân chữa trị nội thương của hắn.



Tiếu Mị Mị nhìn Triệu Vô Cực vứt đi ướt đẫm máu áo, trong lòng cảm giác đau như cắt.



Nàng cũng hiểu võ giả không thể thiếu cùng người chiến đấu bị thương được, nhưng Triệu Vô Cực chiến đấu cũng quá mãnh liệt một chút.



Đỉnh phong trung kì, liền nhất quyết tìm đỉnh phong viên mãn cảnh cường giả chiến một trận.



Đến mức đối phương ở trước ngực đánh cho huyết nhục be bét một mảnh, trông thảm không thể tả.



Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống thay Triệu Vô Cực xử lí một chút vết thương, loại bỏ các loại tạp vật tạng vật.



Mỗi động tác nàng làm được chậm chạp vô cùng, mười phần chú tâm.



Càng thay Triệu Vô Cực thanh lí vết thương, Tiếu Mị Mị tâm càng trở nên buồn bã ỉu xìu.



Giang hồ chính là như vậy, ngươi chém ta giết, không thể nào ngừng nghỉ được.



Nàng cũng không thể khuyên Triệu Vô Cực từ bỏ a, bọn hắn chính là võ giả, đã là võ giả thì không thể thiếu chém chém giết giết được.



Nàng đành phải ngậm ngùi lặng lẽ giúp Triệu Vô Cực thanh lí vết thương sau đó nhẹ nhàng đổ lên sinh nhục tán.



Sinh nhục tán vừa chạm vào da gặp máu, lập tức sủi lên màu đỏ bọt khí, sau đó trên ngực của Triệu Vô Cực nhanh chóng có mới thịt sinh ra.



Chỉ một lúc sau, trước ngực của hắn đã mọc ra thịt non. Tuy có chút mềm chưa ổn định, nhung chỉ cần tĩnh dưỡng một chút, hẳn là sẽ không khác biệt bao nhiêu.



Tiếu Mị Mị nhìn Triệu Vô Cực thở dài:



“ Vô Cực a, ngày mai còn một trận chiến nữa, hi vọng ngươi sẽ không sao! Đáng tiếc ngũ tuyệt chi chiến chỉ có một người có thể tham gia, nếu không ta nhất định sẽ giúp ngươi một tay, quá đáng tiếc a!”