Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 57 : Chép trộm một bài hát mà thôi, ngày tháng thật không tốt qua
Ngày đăng: 16:48 19/04/20
Bạch Vô Thường cùng La thiên ngự kiếm phi hành mà đi cũng gây nên tông môn cao tầng chú ý, bọn họ ở địa vị này chỉ cần mỗi một cử động nhỏ đều khiến người khác không thể bỏ qua.
Hạ Chu cùng Mộc Thanh Hà cũng bắt đầu suy đoán lên hai người kia vì sao tự nhiên lại trong đêm rời đi tông môn. Bọn họ muốn làm gì? không thể chờ trời sáng rồi mới rời đi được sao?
Trải qua một chút điều tra liền biết rõ Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương trong đêm tới mời hai người kia họp mắt nói một chút gì đó, Bạch Vô Thường cùng La Thiên sau đó liền rời đi rồi.
Tuy biết vậy nhưng Hạ Chu cũng không dám cho người đi theo dõi. Đối phương cảnh giới quá cao, theo dõi sợ rằng rất nhanh sẽ bị phát hiện mà thôi, còn mang tiếng xấu điều tra nội môn trưởng lão hành tung cái này nồi hắn không muốn gánh.
Vì vậy Thanh Vân Tông vẫn trước sau như một bình tĩnh sóng êm biển rộng.
Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền trở về thì thấy Triệu Vô Cực đã ăn uống xong, bàn cơm cũng đã được người hầu dọn dẹp đi, hai người cũng trở về phòng của mình.
Triệu Phi Dương suy nghĩ về hành động tối nay, mơ tưởng một chút tương lai nếu có thể không ngừng nghỉ luyện chế thành công Mã bảo hộ thần đan tông môn thực lực không ngừng tăng cường bản thân cũng có thể đột phá tới hóa thần kì.
Đúng là một mảnh viễn cảnh xinh đẹp, khiến người ước ao.
Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương vui vẻ thảo luận lấy tông môn hướng đi sau này lại tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất.
Chuyện lần này tuy rằng mang tính thử nghiệm là chính, nhưng đã cung cấp ra cho Bạch Vô Thường một cái mạch suy nghĩ cùng cơ sở lí luận.
Nếu hắn chú tâm, không ngừng suy tính, tương lai có thể thành công cũng không có chuyện gì lạ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Những người được hưởng lợi ích từ việc này đầu tiên đương nhiên là đan-khí nhị mạch cùng nòng cốt thành viên chính là bọn họ rồi.
Về phần Triệu Vô Cực,bây giờ còn ở nội công bơi lội nhảy nhót, nói cái này quá xa.
Tâm tình tốt vô cùng, Triệu Phi Dương từ nhẫn trữ vật lấy ra một cây đàn đàn lên.
Triệu Vô Cực vốn đang tu luyện, bỗng nhiên nghe được tiếng đàn từ trong phòng phụ mẫu truyền ra,hắn hiếu kì, lão mẫu còn biết đánh đàn?
Nhìn nàng không giống có cái này tư chất a!
Triệu Vô Cực phòng ngủ vốn có cách âm trận pháp,Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền vốn biết hắn có thể chủ động mở lên trận pháp rồi mới tu luyện nên mới không kiêng dè gì đánh đàn, không ngờ Triệu Vô Cực ở nhà tâm lí chuẩn bị không có chút nào, cách âm trận pháp cũng không thèm mở.
Người trong tu luyện bị quấy rầy dễ dàng tẩu hỏa nhập ma là chuyện bình thường, nhưng Triệu Vô Cực cũng thấy bản thân bị quấy rầy không có bao lớn nguy hại, trừ khi là có người cố tình tấn công hắn.
Thu công đứng lên, Triệu Vô Cực đi tới phòng Triệu Phi Dương, cửa mở không đóng tức là có thể vào.
Triệu Vô Cực ló một cái đầu ra, nhìn một chút hoàn cảnh.
Triệu Phi Dương đang ngồi trên một cái thảm,trước mặt là một cái bàn thấp, trên bàn là một cái cổ cầm.
Cầm hoa văn tinh xảo, sợi cầm trắng tinh, tỏa ra từng đường mịt mờ linh khí, phía hai bên cầm còn điêu khắc những hình thù khá đặc biệt trông rất cổ kính bắt mắt.
Triệu Phi Dương ngồi trước cầm đang không ngừng gảy, âm điệu lúc nhanh lúc chậm, nhưng đối với Triệu Vô Cực cảm thấy không thế nào hay. Hắn biết nhiều ca khúc còn hay hơn.
Chỉ có thể trách thế giới này âm nhạc cùng giải trí phương tiện quá lạc hậu rồi.
So với thời đại thông tin nổ tung của Triệu Vô Cực mà nói, ở thế giới này đỉnh cấp ca khúc có thể đếm trên đầu ngón tay chứ đừng nói những ca khúc trường tồn cùng với thời gian.
Sở Phi Huyền đang ở gần đó hai mắt lim dim lắng nghe có vẻ rất hưởng thụ.
Triệu Vô Cực trong lòng âm thầm nhổ nước bọt:
Nửa canh giờ sau Triệu Vô Cực mới kết thúc cho Sở Phi Huyền chỉnh sửa, Sở Phi Huyền hát cực tốt đã không thể chê vào đâu được nữa rồi.
Hắn nhìn sang Triệu Phi Dương, Triệu Phi Dương cũng từ nhập định mở mắt ra, hắn có thói quen suy nghĩ nhạc phổ liền nhắm mắt lại để tập trung tối đa
Lúc này Triệu Phi Dương liền nói:
“ta đã suy nghĩ xong đàn tấu, có thể lập tức tiến hành”
“Phụ thân, ngươi chưa đàn thử muốn lập tức tiến vào luôn sao?”
Sở Phi Huyền cười nói:
“phụ thân ngươi đã dựa vào thời gian ta cùng ngươi tập lời, thôi diễn hàng trăm ngàn lần rồi, ngươi không cần lo. Một chút như vậy hắn còn không làm được thì nói gì tiểu cầm thánh danh xưng.”
Triệu Vô Cực gật gật đầu.
Sở Phi Huyền lúc này liền lập tức cất tiếng hát, âm điệu mở đầu bài hát hết sức cô đơn tịch mịch, chỉ có một mình nữ chính đang lưu lạc, một lòng thương nhớ người yêu, tình cảm không nơi nói rõ.
Triệu Phi Dương tiếng đàn cũng tùy theo vang lên, vô cùng nhanh chóng hai người hòa nhập vào trong đó. Giống như diễn trước một ngàn lần như vậy không hề có một tia sai lầm.
Hai người cũng không sử dụng linh lực, nhưng Triệu Vô Cực ở một bên nghe cũng âm thầm rơi nước mắt, bài hát quá cảm động rồi.
Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương hợp tấu xong, hai người ăn ý nhìn về phía nhau, trong mắt tình ý dạt dào không thể kìm nén Triệu Vô Cực lập tức hiểu rõ không muốn làm bóng đèn liền im lặng thối lui trở về phòng mình luyện công.
Vừa ngồi xuống, Triệu Vô Cực còn định vận chuyển nội công lập tức lại nghe lên tiếng đàn.
Nhưng lần này khác biệt Triệu Phi Dương sử dụng linh lực quán chú vào tiếng đàn, Sở Phi Huyền cũng dùng linh lực cất cao giọng hát.
Lúc này cũng không tính là trời quá tối, hai người vừa đàn vừa hát lập tức cả luyện khí phong đều có thể nghe thấy.
Tiếng đàn da diết nhớ thương, lời hát thì chứa chan tình ái vô hạn trông mong người kia, lại chỉ có thể cô đơn một mình mong muốn đến được với nhau không thực hiện được.
Bất giác, cả luyện khí phong đang khóc, bọn họ bị Triệu Phi Dương tiếng đàn khuấy đảo tâm thần, không thể tự chủ được đều khóc lên.
Xong một khúc này, Sở Phi Huyền thì cảm thấy minh tâm hồn như được thăng hoa, mắt ẩn chứa thu ba, giống như vô chứa vô hạn ái tình nhìn về phía Triệu Phi Dương.
Triệu Phi Dương thì lại cảm thấy cầm kĩ của mình như được tăng lên rất nhiều, cả người cũng có một chút không nói ra được khô nóng, lại chạm phải ánh mắt của Sở Phi Huyền hai người lập tức như thiên lôi đụng hỏa sơn bốc lên.
Triệu Vô Cực lau đi khóe mắt nước mắt, hắn biết bài hát này vốn rất cảm động không ngờ bị lão chả sử dụng linh lực đàn lên lại ghê gớm như vậy, tâm cảnh của hắn cũng bị tiếng đàn dẫn dắt quả nhiên không thể xem thường.
Bình ổn lại tâm lí một chút, tiếng đã đã im hẳn xem ra phụ mẫu hắn đã thỏa mãn.
Bỗng nhiên hắn lại nghe được tiếng tất tất tác tác, lại một hồi là tiếng thở dốc cùng rên rỉ. Triệu Vô Cực trong lòng mắng thầm: Các ngươi có cho ta tu luyện nữa hay không a? ta là một cái hài tử được không các ngươi cứ như thế không cẩn thận liền làm rồi không sợ ta ngộ nhỡ đi tới trông thấy cảnh hài tử không nên thấy thì sao? quả thật không thể để cho người sống mà.
Triệu Vô Cực từ lúc đột phá Tử Hà Bất Diệt thần công, ngũ giác trở nên càng ngày càng tốt, Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền một số hành động hắn ở bên này đều có thể loáng thoáng nghe thấy dù sao hai phòng cách nhau không quá xa.
Hắn tuy là hài tử nhưng kiếp trước cũng đã tới một cái thiếu niên huyết khí phương cương đương nhiên hiểu chuyện nam nữ.
Muốn tu luyện cũng không yên thân a!
Triệu Vô Cực vô lực thở dài,đưa tay tới cách âm trận pháp kích hoạt lên, chỉ có như vậy hắn mới có thể tập trung tu luyện được.