Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 696 : Át chủ bài cuối cùng

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


Triệu Vô Cực mừng như điên nhìn lấy cảnh tượng trước mắt này.



Của hắn tiên căn mọc ra xúc tua như là từng sợi rễ bám lấy tinh khí thần bắt đầu hấp thu đối phương “ dinh dưỡng”



Viên kia tròn như đan dược tinh khí thần dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ nhanh chóng bị héo rút thu nhỏ, cuối cùng cứ như vậy biến mất.



Mà mấy cái kia xúc tua cũng băt đầu thu hồi trở về.



Cuối cùng, tiên căn của hắn bỗng nhiên đại phát quang hoa, một luồng màu vàng lại nhiễm lên hỏa sắc ánh sáng lóe lên, khiến cho hắn muốn mở mắt cũng không mở nổi.



Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy tiên căn của hắn đang truyền tới một loạt cảm giác vui sướng cùng lớn mạnh, giống như người đói ba ngày được ăn một bữa no nê đồng dạng.



Nó càng lúc càng sáng càng lúc càng chói mắt, khiến cho tinh thần thể như Triệu Vô Cực cũng không thể không che đi ánh mắt của mình.



Cuối cùng “bụp” một cái, tiên căn biến mất.



Triệu Vô Cực mộng bức mở ra hai tay che trước mặt, ngơ ngác nhìn hết thảy.



Vậy mà biến mất rồi? Không phải nói tái tạo tiên căn sao? Sao hắn chưa thấy cái gì a!



Triệu Vô Cực suy nghĩ suy nghĩ, hắn tâm thần bỗng nhiên nhúc nhích một cái, tràng cảnh trước mắt bỗng nhiên thay đổi, lập tức tiến vào đan điền của mình.



Triệu Vô Cực ánh mắt sáng lên, ở trên đan điền vòng xoáy, vậy mà đang treo lơ lửng một gốc tiên căn.



Gốc này tiên căn so với lúc trước lớn hơn không chỉ một phần, ít nhất tăng cường bảy tám phần, so với lúc trước càng cao to khỏe mạnh, sinh cơ bừng bừng hơn.



Chỉ có một điểm chung chính là, chúng bây giờ đều là ở trong hư không, không thể chạm tới.



Mà Triệu Vô Cực kinh dị chính là, trước đây vòng xoáy nội lực đan điền của mình, vậy mà đang nhanh chóng bị héo rút xuống, càng lúc càng nhỏ lại, càng lúc càng lúc càng bị dồn ép đi xuống, như là bị cô đọng đồng dạng.



Hắn ánh mắt kinh hãi gần chết, đây là cảnh giới thối lui mới có hiện tượng a.



Hắn đây là làm sao? Tại sao lại bị rơi xuống cảnh giới?



Đang lúc Triệu Vô Cực kinh nghi bất định, nội lực vòng xoáy của hắn bỗng nhiên triệt để biến mất, thay vào đó chính là một cái yếu ớt đến cực điểm kim sắc mây mù vòng xoáy.



Triệu Vô Cực lo lắng nhìn vào cái này đoàn kim sắc mây mù vòng xoáy mới lên, nó nhỏ yếu đến mức Triệu Vô Cực cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể tán đi vậy.



Nhưng hắn từ bên trong cảm giác được, một cỗ năng lượng chấn động mạnh mẽ hơn so với trước đây nhiều lần.




Thiếp muốn giúp chàng sinh mấy cái kháu khỉnh bụ bẫm hài tử, nhưng xem ra chúng ta không thể a!



Số phận trêu ngươi!”



nói đến đây, Tiếu Mị Mị như là trút hết sức lực, thở dài một cái.



Cái gì bão cát, cái gì dị tượng, đối với nàng giống như đều không tồn tại vậy.



Nàng chính là thảm thảm cùng Triệu Vô Cực thổ lộ lòng mình, bởi vì nàng cảm giác, mình sắp chết.



Triệu Vô Cực lúc này bỗng nhiên mỉm cười, tặc luõi một cái:



“ nàng nghĩ ta tốn hết công sức như vậy, để cho chúng ta rơi vào đường cùng đột phá lại không chuẩn bị gì sao?



chúng ta đột phá xong tình trạng kém cỏi như vậy, có thể sống nổi sao?



Ta chưa nghĩ gì đến tình huống này sao? Ta trước giờ là kẻ làm việc lỗ mãng như thế sao?”



Triệu Vô Cực nói xong, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn về phía Tiếu Mị Mị, tuy hai người vẫn là nằm bẹp trên đất, tính mạng treo một đường, nhưng võ giả sinh mệnh lực cường đại, khiến cho hai người vẫn kiên trì sống lấy.



Tiếu Mị Mị nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên.



Triệu Vô Cực có chuẩn bị? Hắn đã đoán trước tình huống này?



Hai người sẽ không phải chết? Có thể tiếp tục làm một đôi thần tiên quyến lữ?



Nghĩ tới đây, Tiếu Mị Mị ánh mắt sáng rừng rực, giống như nàng cũng không mệt mỏi như vậy nữa, hoặc là trước khi chết hồi quang phản chiếu.



Triệu Vô Cực tuy cực độ mệt mỏi, nhưng tính mạng của hai người đều nằm trong tay hắn, hắn lúc này cho dù mệt cũng không thể không động.



Cố gắng từ bên hông lấy ra một cái bình ngọc, mở ra nắp,một mùi thơm mãnh liệt xông ra, nhưng nhanh chóng bị gió cuốn đi.



Triệu Vô Cực đổ ra một hạt đan dược, hạt đan dược này ngoài mặt óng ánh ôn nhuận, cực kì sáng ngời, nhưng khác biệt chính là, nó bị người chặt làm đôi.



Đúng vậy, chặt làm đôi!



Đây chính là Triệu Vô Cực tác phẩm, cũng là át chủ bài sau cùng của hắn!