Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 700 : Bất lực, uất ức, căm giận,.... Giang hồ Quyển, kết thúc!
Ngày đăng: 16:54 19/04/20
Tiếu Mị Mị nhìn lấy cản trước mặt mình bóng lưng cao lớn, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Nàng không sợ Triệu Vô Cực chống đối đối phương, bị đối phương nổi giận đánh giết.
Nàng chỉ sợ chính là nam nhân của nàng như một tên yếu hèn, cho dù nữ nhân của mình bị người khác đánh chủ ý cũng không dám bước đi ra bảo hộ nàng, như vậy mới thực sự là làm cho tâm nàng lạnh lẽo, cảm giác mình yêu nhầm người.
Nhưng Triệu Vô Cực hiển nhiên không hề để nàng thất vọng.
Nếu lúc này hắn bị đánh giết, vậy thì nàng nhất định sẽ cùng hắn chết.
Nhưng trước đó, nàng nhất định sẽ dùng thân mình chặn đối phương một phen, bởi vì Trần Hạo Thiên đương nhiên là muốn nàng, bởi vậy sẽ không thể đem nàng cùng một chỗ đánh giết a.
Triệu Vô Cực an toàn, nhất định sẽ được đảm bảo.
Hôm nay, cho dù kết quả thế nào, Tiếu Mị Mị cũng thỏa mãn.
Bởi vì nam nhân của nàng, không hề sợ hãi, dám đứng ra bảo vệ nàng.
Cho dù hắn chỉ là sáng ra môn hộ, xuất thân của mình, cũng đủ rồi.
Trên giang hồ, báo ra xuất thân của mình, chính là một hành động bình thường nhất, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể để cho đối phương biết mình là ai, hắn đang đối mặt với cái nào tổ chức.
Mà Triệu Vô Cực hành động, chưa hề đưa tới Trần Hạo Thiên bất mãn, ngược lại là khiến hắn vuốt vuốt cằm nói:
“ Thanh Vân Tông a, thật là một cái hoài niệm tên. Đáng tiếc, Thanh Vân Tông của các ngươi bây giờ đã xuống dốc quá nhiều.
Bọn hắn rời khỏi Trung châu tới cái này đông vực nghèo nàn, càng ngày càng xuống dốc, đã không đủ gây sợ.
Hôm nay, ta chính là muốn mang nàng về Phiêu Miểu Thánh Tông của chúng ta, ngươi ngăn cản nổi sao?”
Triệu Vô Cực sắc mặt phát xanh, đây chính là thứ hắn lo lắng nhất.
Cho dù báo ra môn hộ, đối phương cũng không sợ, ngược lại còn trở lại một chầu giáo huấn, nói cho hắn biết không ít bí mật.
Thanh Vân Tông của hắn, vậy mà từ Trung châu một đường tới Đông vực?
trước đây bọn hắn đã từng rất mạnh mẽ, có thể khiến cho các môn phái khác sợ hãi?
kể cả Phiêu Miểu Thánh Tông cũng phải nể mặt một hai phần?
Nhưng đó là trước đây, không liên quan đến hiện tại.
Hiện tại, Thanh Vân Tông của bọn hắn xuống dốc, đây là sự thật.
Mà đối phương muốn, chính là cưỡng ép bắt người!
Triệu Vô Cực tức giận nói:
“ tiền bối chẳng lẽ không biết thu đồ đệ còn phải giảng một cái hai bên đồng thuận sao?
ngươi đường đường chân quân, chẳng lẽ còn muốn giữa ban ngày ban mặt đoạt người khác thê tử hay sao?
Dạng này thu đồ, Mị nhi cũng sẽ không đối với Phiêu Miểu Thánh Tông của các ngươi sinh ra lòng trung thành, vậy thì có ích lợi gì?”
Trần Hạo Thiên nghe xong, lập tức ha ha cười to nói:
“ nói rất hay, nói rất tốt!
Ta chính là đoạt của ngươi thê tử, thì làm sao?
Ta chính là muốn cưỡng ép thu đồ, thì làm sao?
ai cản được ta, ai biết được?”
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Triệu Vô Cực, khiến Triệu Vô Cực cả thân lạnh toát.
Ai biết được? đương nhiên chính là đoạt người, sau đó một chưởng đánh chết Triệu Vô Cực, vậy thì không ai biết a!
Triệu Vô Cực cắn răng nói:
“ tiền bối như muốn đánh giết ta, vậy thì Mị nhi chắc chắn sẽ theo ta tự vẫn, đến lúc đó ngươi chắc chắn sẽ không đạt được thứ gì!”
Trần Hạo Thiên hứng thú nhìn hắn một chút, sau đó nhìn Tiếu Mị Mị.
Tiếu Mị Mị run lên, hai tay ôm chặt lấy Triệu Vô Cực, cố gắng xích lại gần người hắn, như đang tìm kiếm che chở đồng dạng.
Sa mạc cực nóng, nhưng lúc này nàng cùng Triệu Vô Cực đều chân tay lạnh toát, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Đối mặt với dạng này cường giả, đơn giản chính là tuyệt vọng.
Bọn hắn chỉ có thể cầu dối phương còn giảng đạo lí, nếu không giảng đạo lí, vậy thì cái gì cũng là nói suông.
Trần Hạo Thiên thấy vậy, cảm giác được Tiếu Mị Mị hoàn toàn đã bị tên tiểu tử này thu phục, đối với hắn tình chủng cắm sâu, bởi vậy không thể làm bừa.
Hắn ánh mắt đảo một vòng, thay đổi giọng điệu nói:
“ ha ha, ta đoạt nàng, cũng không phải là để cho ta thu làm thị thiếp, ta cũng không có cái nhu cầu này, bởi vậy ta cũng không hề có cái gì chướng ngại tâm lí.
Ngược lại nàng, không thể nào không gia nhập ta Phiêu Miểu Thánh Tông, nếu không hôm nay, sẽ có chuyện rất đặc sắc xảy ra.
Còn về trung thành? Ha ha ha, chỉ cần nàng đến Phiêu Miểu Thánh Tông, hiểu được tu tiên giới hoàn cảnh, hiểu được cái gì mới đáng giá nàng bỏ tất cả mọi thứ ra để theo đuổi, như vậy lúc đó, ta cũng không tin nàng đối với Phiêu Miểu Thánh Tông của chúng ta còn không trung thành.
Bây giờ, để ta làm rõ cho người một chút, tại sao ngươi phải gia nhập Phiêu Miểu Thánh Tông của ta a!”
hắn nói xong, nhẹ nhàng phất tay một cái.
Tiếu Mị Mị lập tức cảm giác được một cỗ cự lực, nhanh chóng tách rời nàng cùng Triệu Vô Cực.
Tiếu Mị Mị ánh mắt kinh hãi nhìn lấy mình cùng Triệu Vô Cực càng lúc càng rời xa, thất thành hét lớn:
“ Vô Cực, cứu ta!”
Tiếu Mị Mị trước ăn một hạt vào, cảm thấy không sao, sau đó liền cho Triệu Vô Cực ăn hạt kia.
Nàng lại nói:
“ chúng ta rời đi, phu quân của ta bị phơi nắng chết hoặc bị công trùng độc thú tấn công làm sao bây giờ? Hắn cũng không có sức chống cự a!”
Trần Hạo Thiên khó chịu nói:
“ ngươi yêu sách thật nhiều!”
nói là vậy nhưng hắn vẫn rút ra một trương phù chú ném ra.
Trương này chỉ là cấp thấp phù lục mà thôi, đối với hắn như là chín trâu mất một sợi lông, chả đáng gì.
Phù lục đốt cháy, bay tới vị trí của Triệu Vô Cực, ở xung quanh hắn tạo thành một cái vòng bảo vệ, Trần Hạo Thiên lại điểm mấy cái ấn quyết, phía trên bỗng nhiên biến thành màu đen, hoàn toàn che đi ánh mắt trời thiêu đốt.
Tiếu Mị Mị kiểm tra một chút, bên dưới mặt đất cũng hình thành vòng bảo vệ, lúc này nàng mới yên tâm.
Nàng đối với Trần Hạo Thiên gật đầu nói:
“ hi vọng ngươi tuân thủ ước hẹn. Đi thôi!”
Trần Hạo Thiên cười nói:
“ ngươi chỉ cần tuân thủ ươc hẹn, ta liền sẽ tuân thủ của mình ước hẹn.
Ngươi không chào hắn lần cuối sao?”
Tiếu Mị Mị hơi khựng người lại, sau đó không hề ngoảnh đầu lại, dùng hết sức mình nói:
“ đi thôi!”
nàng sợ, nàng không dám quay đầu. Quay đầu lại, nàng dũng khí rời đi sẽ biến mất, bởi vậy nàng mới tỏ ra lạnh lùng như vậy.
Trần Hạo Thiên híp mắt lại, hài lòng với kết quả như vậy.
Chỉ cần Tiếu Mị Mị đồng ý bái sư, như vậy muốn để cho nàng có thực lực đánh bại sư phụ của nàng, còn không biết là chuyện của năm tháng nào.
Trưởng lão Phiêu Miểu Thánh Tông, mỗi người ít nhất đều là thượng phẩm linh căn, đa số đều là cực phẩm linh căn.
Chưởng môn Phiêu Miểu Thánh Tông không những là cực phẩm tiên căn còn sở hữu một loại hi hữu đạo thể.
Muốn đánh bại sư phụ của mình, trò giỏi hơn thầy? ha ha ha!
Chỉ cần đưa Tiếu Mị Mị về Phiêu Miểu Thánh Tông, lần này nhiệm vụ của hắn cũng hoàn mĩ hoàn thành.
Hắn cũng sẽ nhận được không ít ban thưởng.
Dù sao cực phẩm tiên căn, ở Phiêu Miểu Thánh Tông cũng chỉ có ba người, thêm Tiếu Mị Mị nữa là bốn, các vị trưởng lão chỉ sợ sẽ tranh vỡ đầu a.
Ban thưởng lần này, hẳn sẽ là rất phong phú đi, hắc hắc hắc.
Trần Hạo Thiên ánh mắt híp lên, đối với ban thưởng vô cùng chờ mong.
Hắn tay trái hư nhiếp một cái, Tiếu Mị Mị toàn thân được linh lực bọc lại bắt đầu bay lên.
Nàng vẫn như vậy, không dám quay đầu lại, sợ lại làm mình thương tâm, sợ làm Triệu Vô Cực thương tâm.
Triệu Vô Cực ánh mắt tràn đầy tâm tình phức tạp nhìn theo Tiếu Mị Mị bay lên.
Uất ức sao? Nhục nhã sao? Bất lực sao? Căm giận sao?
Tất cả những thứ này tiêu cực tâm tình lúc này tràn ngập trong lòng Triệu Vô Cực, nhưng hắn không thể làm gì, chỉ có thể trương mắt nhìn Tiếu Mị Mị hi sinh thân mình để bảo vệ an toàn cho hắn, cho cả hai.
Đối với một nam nhân lòng tự tôn cao như Triệu Vô Cực, việc này quả thật là một việc đau đến hắn khắc cốt ghi tâm, khiến hắn cả đời này cũng khó quên, nhưng cũng sẽ là động lực của hắn, để hắn tu luyện càng thêm chăm chỉ, càng thêm điên cuồng.
Hắn nhất định phải thằng nàng, trước hết tìm thấy nàng, mang nàng đoạt trở về.
Trần Hạo Thiên đón lấy Tiếu Mị Mị, khóe miệng hài lòng mỉm cười.
Hắn từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái lệnh bài, linh lực điên cuồng dũng động, lệnh bài cũng theo trên tay hắn phát ra mạnh mẽ quang mang sau đó bắn thẳng lên bầu trời.
Bầu trời vốn đang tử khí đông lai, mây tím lượn lờ, lúc này cũng bị cái này một đạo quang mang từ trong lệnh bài bắn ra đục ra một cái lỗ thủng, xuyên thẳng vân tiêu.
Từ trên thiên khung bắt đầu truyền tới ầm ầm trầm đục âm thanh.
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị nhìn lên, trước mặt bọn hắn cùng xuất hiện một màn để bọn hắn đối với tu tiên giả thủ đoạn càng thêm kinh ngạc cùng tinh tường.
Chỉ thấy trong vân tiêu, một cỗ vòng xoáy hiện ra, ở bên kia vòng xoáy, hắn có thể thấy được cao to đại khí đình đài lầu các, hoàn toàn chính là một bộ tu tiên tông môn bộ dáng.
Nhưng cái này tu tiên môn phái, so với Thanh Vân Tông còn lớn còn đại khí mấy lần.
Tiếu Mị Mị cùng Trần Hạo Thiên bắt đầu bị cuốn vào vòng xoáy, hướng thương khung bay tới.
Lần này Tiếu Mị Mị cuối cùng cũng không nhịn được, đưa ánh mắt nhìn về phía Triệu Vô Cực.
Nàng trên khóe mắt một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng lúc này trong lòng nàng bỗng nhiên vang lên Triệu Vô Cực giọng nói:
“ ta nhất định sẽ tìm được nàng! Hãy chờ ta! tin ta!”
Tiếu Mị Mị ánh mắt sáng lên, nhưng lúc này nàng cùng Trần Hạo Thiên đã bị cuốn vào vòng xoáy, đối với Triệu Vô Cực thân ảnh ở dưới mặt đất càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng không rõ.
Nàng cố đưa tay nắm bắt, giống như có thể bắt lấy Triệu Vô Cực vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ là vô công, nàng nhanh chóng bị Trần Hạo Thiên kéo vào vòng xoáy.
Vòng xoáy nhanh chóng khép lại, Tiếu Mị Mị cùng Trần Hạo Thiên cứ như vậy biến mất ở trên thiên khung, chỉ để lại một mình Triệu Vô Cực bơ vơ, thất lạc nằm tại dưới mặt đất sa mạc nóng rát này, ánh mắt còn đang không ngừng nhìn theo Tiếu Mị Mị biến mất vị trí, cố gắng lưu lại hình dáng cuối cùng của nàng.
Cuối cùng, Triệu Vô Cực giống như không chịu nổi nửa, hắn muốn phát tiết trong lòng mình khó chịu, hắn dồn hết sức, hướng bầu trời rống to:
“ a a a a a a a....!”