Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 791 : Có trúng chiêu hay không?

Ngày đăng: 16:55 19/04/20


Ngụy Tuấn phòng tu luyện, bên trong một mảnh mờ nhạt ánh sáng, không lắp quá nhiều dạ minh châu chiếu sáng.



Không phải Ngụy Tuấn không bỏ nổi mấy đồng bạc lẻ này, mà là hắn cảm giác như vậy mới đúng với tâm trạng của mình bây giờ.



Đột phá thất bại vô cùng đau đớn, không cam lòng.



Nhưng người làm hắn đột phá thất bại lại là đối thủ một mất một còn của hắn, là ngươi hắn nhiều lần muốn giết nhưng không thành công, là người mà hắn căm ghét nhất ở Thanh Vân Tông chính là Triệu Vô Cực vậy thì cái này đau đớn, cái này căm phẫn, căm giận trong lòng hắn còn tăng lên rất nhiều lần.



Không ai muốn thua, cũng không ai muốn tự mình đi nếm trải tư vị của thua cuộc, nhưng lần này Ngụy Tuấn phải công nhận rằng, Triệu Vô Cực phản công hắn một cú quá đau, quá chí mạng.



Hắn nói đúng, bản thân mình đúng thật là không trường trí tuệ, sử dụng thủ đoạn quá thấp kém, không thể cùng hắn so sánh.



Đối phương không ra tay thì thôi, một khi ra tay liền không một tiếng động đem hắn đột phá thất bại, làm hắn mấy năm cố gắng trở thành công cốc, như muối bỏ biển, quả thật so với hắn từ trước đến nay tiểu đả tiểu nháo mạnh hơn rất nhiều a



Bởi vậy Ngụy Tuấn mới từ bỏ mấy cái kia cấp thấp thủ đoạn, để cho đám tiểu đệ của mình an tĩnh một thời gian, chờ hắn lại tìm thấy cơ hội đột phá, như vậy hắn đột phá thành công thời khắc, cũng chính là lúc hắn tìm Triệu Vô Cực trả thù.



Hơn nữa sự kiện chiếc nhẫn lần này khiến hắn ở trong mắt các nội môn trưởng lão đã đánh lên không đáng tin cùng cần phải nghi ngờ biển hiệu, khiến cho hắn tương lai muốn bước chân vào Thanh Vân Tông cao tầng trở nên càng khó khăn trắc trở, bởi vậy hắn cũng không thể như trước tiếp tục bốn phía nhảy nhót gây chuyện, cần phải thu tay lại.



Mà người gây ra cái này, không ai khác lại là Triệu Vô Cực



Ngụy Tuấn trong lòng đối với Triệu Vô Cực căm tức vốn theo mấy năm thời gian tu luyện dần lắng xuống một chút ngay lúc này liền như núi lửa lần nữa sôi trào.



Không giết được đối phương, hắn kiếp này sống còn ý nghĩa gì nữa?



Trong ánh sáng mờ nhạt âm u, Ngụy Tuấn như là một con rắn độc ngậm lấy vết thương, đang dần chờ vết thương khôi phục để có thể lại một lần đi săn.



Hắn cần gấp gáp chữa thương, ổn định căn cơ, không để cho bởi vì đột phá thất bại mà nội thương trở nên càng nghiêm trọng, như vậy đối với hắn quả thật là một cái cực kì nguy hiểm tín hiệu.



Vốn đang âm trầm chữa thương Ngụy Tuấn, lúc này hắn bỗng nhiên cảm giác một tia không đúng.



Mặt đất giống như lại đang rung động.



Cũng giống như ngày hôm qua, Triệu Vô Cực giở trò phá rối hắn đột phá lúc rung động.



Sẽ không phải đâu a, Triệu Vô Cực sao có thể một trò dùng hai lần? Hắn vậy mà lại dây dưa không dứt như vậy?



Chẳng lẽ là thật động đất? Thanh Vân Tông muốn động đất?



Ngụy Tuấn trong lòng suy nghĩ miên man, nhưng sau đó hắn sắc mặt đều muốn xanh rồi.
Nội thương để càng lâu thì càng khó chữa, sẽ càng có nguy cơ tăng tiến một bước, khiến cho khả năng chữa trị càng lúc càng ít cuối cùng là khiến cho người bị nội thương tu vi toàn phế, cả người như một con ma bệnh ốm yếu cuối cùng thương phát thân vong lúc nào cũng không biết.



Bởi vậy chiếu theo lẽ thường mà nói, Ngụy Tuấn giờ này hẳn là đang chữa thương mới đúng a, sao hắn có thể không bị thương được đây?



hai người một trận cảm giác khó hiểu, nhưng nếu thật sự Ngụy Tuấn có thể nhịn xuống, vậy thì thật xem ra hắn đã trở thành một cái đối thủ rất đáng sợ nữa nha



Động đất ngày một mạnh lên, cuối cùng đến một cái tột cùng liền chấm dứt.



Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị lại lần nữa đi ra, đáng tiếc lần này không có ai cùng bọn hắn đánh, cũng không có ai tập kích bọn hắn.



Triệu Vô Cực nhìn quanh không hề thấy Ngụy Tuấn, cảm giác một trận khó hiểu cùng tẻ nhạt



Nha, đi âm người khác mà không thấy được người khác khuôn mặt tức giận chẳng phải chính là một cái điểm trừ rất lớn sao? Cứ thấy cái gì đó không được viên mãn a



Triệu Vô Cực liếc mắt, Ngụy Tuấn xem ra không đơn giản như trước nữa a



Thất bại dạy cho hắn biết nhẫn nhịn rồi sao? 



Nhưng hắn thật ra có bị thương lần nữa hay không? nếu không sao không đi ra thể hiện cảm giác ưu việt vì có thể đoán trước cùng tránh né Triệu Vô Cực ra ám chiêu a



Có gì đó kì quái! hắn chắc chắn là trúng chiêu nhưng không ra mà thôi



Hắc hắc hắc, Ngụy Tuấn nha, đã học được thông minh sao, trường trí nhớ rồi sao?



như thế mới có ý nghĩa a, nếu không 1 bên đơn phương ngược sát, còn cái gì thú vị đáng nói



Triệu Vô Cực trong lòng cười nhạt, hắn một mặt tiếc rẻ như là vừa gặp cái gì thất bại lớn tiếng nói:



“ xem ra Ngụy Tuấn sư huynh tu luyện rất tốt a, lần này xem ra ta không thể trợ giúp sư huynh tu luyện một tay rồi, đáng buồn a!”



nói xong hắn cùng Đông Phương Uyển Nhi cũng không làm nhiều dây dưa mà trực tiếp đạp lên phi kiếm trở lại Luyện đan phong, Đông Phương Uyển Nhi hiếu kì hỏi:



“ Vô Cực, tên Ngụy Tuấn có trúng chiêu hay không?”



Triệu Vô Cực mỉm cười nói:



“ ta đoán là trúng, nhưng hắn cố giấu mà thôi. Ngược lại có hay không cũng không quan trọng, ngày mai kết quả mới là quan trọng!”