Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 88 : Chiến đấu cùng cảm ngộ võ đạo

Ngày đăng: 16:48 19/04/20


Triệu Vô Cực đứng trên mặt đất, thần tình lạnh nhạt tới cực hạn, trên mặt hắn không biểu hiện ra cái gì vui mừng sau khi thoát chết biểu hiện mà chỉ là đứng yên tại chỗ nhìn lấy Độc trưởng lão.



Nếu không phải hắn sớm đả thông kì kin bát mạch, có được một ngụm chân khí có thể giúp hắn hư không mượn lực, tạo điểm đặt chân sử xuất ra thân pháp giờ này hắn sống chết ra sao quả là khó nói.



Hắn vốn cũng không hề coi thường Lan Ngọc Tự cùng Độc trưởng lão, nhưng cái hắn không ngờ là Lan Ngọc Tự bị hắn ép vào đường cùng lại có thể sử dụng ra một chiêu lật bàn, để hắn phải nhảy lên cách rời mặt đất, từ đó Độc trưởng lão lập tức phối hợp đánh giết hắn.



Tình huống vừa rồi quả nhiên nguy hiểm vô cùng, nhất định không thể để bọn họ lặp lại một lần nào nữa.



Triệu Vô Cực không ngờ tới, Lan Ngọc Tự cùng Độc trưởng lão cũng là không ngờ tới.



Rõ ràng bọn hắn đã có thể chém giết Triệu Vô Cực, vậy mà hắn ở giây phút cuối cùng lại có thể một chân đạp không, vượt ra khỏi tầm khống chế của bọn họ, cũng tránh thoát luôn một kích tuyệt sát của Độc trưởng lão.



Độc trưởng lão lúc này trên mặt là ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên. 



Hắn biết cường giả võ lâm tu luyện tới đỉnh cao có thể ở giữa hư không mượn lực, đối với khí nắm giữ vô cùng mạnh mẽ cùng tinh tế.



Nhưng Triệu Vô Cực không phải là cường giả đỉnh cao a, hắn chỉ là một cái nhị lưu cao thủ mà thôi! Hắn là thế nào làm được hư không mượn lực?



Độc trưởng lão ngạc nhiên, tiếc hận! cơ hội ngàn năm có một đã trôi qua, bây giờ muốn giết Triệu Vô Cực sẽ vô cùng khó khăn.



Hai bên bây giờ đã hiểu rõ cách thức đối phương xuất chiêu cùng thủ đoạn, chỉ sợ đánh tiếp sẽ là kéo dài chiến. đọ chính là sức bền.



Tuy hai bọn họ lấy nhiều đánh ít, lấy lớn hiếp nhỏ nhưng hai người không hề có chút tự tin vào có thể kéo chết Triệu Vô Cực.



Nhìn hắn từ lúc giao thủ đến giờ mặt không đỏ tim không đập nhanh quá mấy lần là có thể hiểu đối phương nội lực cỡ nào thuần hậu cùng dồi dào.



Ít nhất cũng làm được hồi phục vô cùng nhanh chóng, đối phương lại là tuổi trẻ, hai người bọn họ trung niên không thể cùng so sánh.



Độc trưởng lão liếc nhìn Lan Ngọc Tự, hắn chỉ là một cái khách khanh trưởng lão được Lan Ngọc Tự dùng tiền mời về hộ bang mà thôi, hắn không cần thiết vì Lan Ngọc Tự bán mạng.



Nghĩ tới đây Độc trưởng lão chiến ý lập tức giảm bớt mấy phần, sinh ý lui lại.



Nhưng nếu không chọn đúng thời cơ rút lui, hắn sợ là cũng không thể an toàn lui thân.



Không nói Triệu Vô Cực có đinh bỏ qua cho hắn hay không, mà ở trước mặt Lan Ngọc Tự rút đi hắn cũng sẽ vì đó mà căm tức.



Lan Ngọc Tự lúc này còn có thể dựa vào phối hợp cùng hắn đánh ngang tay Triệu Vô Cực. nếu hắn rút lui Lan Ngọc Tự chắc chắn phải chết.



Lúc đó Lan Ngọc Tự sợ rằng sẽ chó cùng rứt dậu, kéo theo hắn ở lại không cho rời đi cũng không chừng.



Suy nghĩ biến chuyển vô cùng nhanh, Độc trưởng lão đã có chủ ý của bản thân, hắn không còn liều lĩnh chiến đấu như lúc trước.



Lan Ngọc Tự thì khuôn mặt càng là âm trầm, một cái đối thủ to lớn vừa ở trước mặt hắn từ trong tay tử thần chạy thoát ra hắn có thể vui nổi sao?



Đương nhiên là không! lúc này mặt hắn đã âm trầm tới có thể nhỏ ra nước.



Hắn cũng không thể hiểu nổi vừa rồi Triệu Vô Cực là làm sao làm được, nhưng đối phương đã thoát được rồi vậy thì chiến đấu còn phải tiếp tục.



Triệu Vô Cực sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Triệu Vô Cực.



ở giữa hai bên chỉ có thể là một chết một còn.



Triệu Vô Cực lúc này đứng im một lúc lâu mới có thể từ trong sinh cùng tử ranh giới vui sướng đi ra ngoài. 



Không phải hắn có xu hướng tự ngược, mà là ở trong khoảnh khắc đó, cả tâm thần hắn như được thăng hoa.



Thời gian như là đứng im, các giác quan của hắn như được tăng vọt cả trăm lần.



Từng đường đao vết kiếm đều bị hắn nhìn rõ mồn một, một chi tiết nhỏ cũng không hề bỏ qua.



Thần kinh của hắn giống như được tiêm vào một luồng thuốc kích thích, đối với cái chết sợ hãi kích thích, đối với tìm được đường sống trong chỗ chết kích thích.



Cảm giác tim gia tốc đập nhanh, huyết dịch trong cơ thể sôi trào. Cảm giác này, quá tuyệt diệu!



Triệu Vô Cực trước đây Thiên Địa Tinh biến chưởng sáng lập lúc, hắn vốn đặt tên vậy chính là vì muốn một chưởng có thể xoay biến thiên địa, đảo loạn càn khôn, khiến cho vật đổi sao dời bẻ cong vận mệnh quỹ tích.



Nhưng hắn đối với võ đạo lí giải quá sơ sài, tuy đọc nhiều sách nhiều bí tịch nhưng nó chỉ là lí luận suông.



Lí luận không đưa ra thực tiễn mãi mãi chỉ là lí luận mà thôi, Triệu Vô Cực chỉ có thể làm tới được là vận dụng âm nhu kình cùng cương kình tổ hợp lại sáng tạo Thiên Địa Tinh biến chưởng.



Nhưng hắn càng chiến đấu, càng cảm giác được chiến đấu ở giữa đó sinh tử tương bác cùng đối với sinh tử vui sướng ảo diệu.



Ý cảnh là gì? La sử dụng bản thân khí, nội khí cùng khí thế tích tụ kết hợp cùng với ý chí bản thân bày ra bản thân đối với một loại nào đó cảnh vật hoặc sự việc lí giải. 
Một người trả lời hắn:



“ Không phải bọn họ quá yếu mà là Triệu Vô Cực quá mạnh thôi, hắn chiêu thức cùng thân pháp đều vô cùng tinh diệu khó lường, Lan bang chủ cùng khác khanh trưởng lão của hắn thua cũng không có gì là lạ! ”



Một người khác thì lại có chút khó hiểu nói:



“ Lúc nãy rõ ràng thiếu niên kia suýt chút nữa bị chặt chết rồi a, làm sao hắn có thể thoát được một đao trí mạng kia? ”



Một người khác nói:



“ Các ngươi vừa rồi không thấy rõ, hắn là bỗng nhiên ở giữa trời trượt ngang một đoạn mới có thể tránh thoát đao đấy, ta tới giờ cũng không hiểu hắn là làm sao mượn lực được trong tình trạng đấy! ”



“ Thật là kì diệu thân pháp a, không biết hắn dùng là loại thân pháp nào? ta cũng muốn bái sư học nghệ chỗ đó! ”



“ Ta nghe nói hắn trước đây thân pháp vốn vô cùng cao minh, bây giờ xem ra lại càng là tiến bộ vượt bậc. Gần nhất hình như hắn đoạt được một cái gì bí kíp ở Hắc Kình bang, có thể vừa rồi chính là thành quả của loại bí kíp này, hắc hắc... ”



Một cái ủng hộ Triệu Vô Cực thì khinh bỉ nhìn bọn hắn nói: 



“ Ta đã nói mà, Triệu công tử võ lực vô song, Thanh Lang bang làm sao phải là đối thủ của hắn, hôm nay hắn chính thức viết lên truyền kì diệt đi hai bang phái lớn nhất. Các ngươi đám này phàm phu tục tử làm sao có thể hiểu được Triệu công tử dũng mãnh! ”



“ Thiếu niên thiên tài a, ước gì ta có một cái con gái, sẽ lập tức gả cho hắn! ”



“ Phi, dựa vào ngươi cái này tướng mạo con gái cũng là một cái sấu nữ còn muốn hoàng kê nhảy lên đầu cành làm phượng hoàng, không biết chữ xấu hổ là viết như thế nào sao? ”



Mọi người ở bên ngoài nghị luận sôi nổi, bên trong Thanh Lang bang bầu không khí vô cùng bức bách khó chịu.



Lan Ngọc lập tức lo lắng kêu to một tiếng: 



“ Cha! ”



Nàng lập tứ từ trên đài chạy xuống, chạy tới một bên Lan Ngọc Tự lo lắng nhìn hắn.



Cả người Lan Ngọc Tự bây giờ máu thịt be bét, kể cả mặt trước hay mặt sau.



Phía sau hắn là bị đá bắn thương, phía trước là bị nội lực nổ tung gây thương tích.



Trước ngực lõm xuống, áo đã không thấy, da mặt cùng da cổ nhiều chỗ bị bong mất sạch lộ ra bên trong cơ nhục, nhìn vô cùng dữ tợn.



Nàng vô cùng lo lắng nhìn Lan Ngọc Tự, dù cho Lan Ngọc Tự vô tình cũng là cha nàng.



Một giọt máu đào hơn ao nước lã, cha nàng bị người đánh thương thành như vậy nàng có thể vui vẻ sao?



Trong lòng lo lắng,nước mắt không ngừng ở hốc mắt đảo quanh, nàng lúc này vô cùng bối rồi không biết làm gì cho phải, chỉ ở trên người hắn vuốt vuốt giống như hi vọng có thể giúp hắn tỉnh lại vậy.



Nàng lo lắng, đau khổ, sợ hãi mà khóc than.



Cha nàng chết. Thanh Lang bang cũng sẽ bị Triệu Vô Cực giết sạch không thể nghi ngờ, Hắc Kình bang chính là bài học. Độc trưởng lão sống chết không biết nhưng chắc chắn sẽ không vì Thanh Lang bang bán mạng.



Nàng, có thể may mắn có chút nhan sắc bị Triệu Vô Cực giữ lại làm phát tiết công cụ, nếu không may mắn thì một chưởng đánh chết.



Nàng đệ đệ, cái này bạch nhãn lang không muốn nghĩ đến!



Đau khổ, Lan Ngọc Tự tuy lạnh lùng tàn khốc nhưng là cha nàng nuôi nàng khôn lớn, bao nhiêu năm cảm tình có thể không bi ai sao được.



Sợ hãi, cha nàng chết nàng cũng triệt để chơi xong. Nàng thật hối hận vì sao lúc trước lại lập ra cái gì ám sát kế hoạch, chủ động đi trêu chọc Triệu Vô Cực làm gì.



Hắn cùng Thanh Lang bang của nàng vốn không cùng đường, sao phải cùng nhau chết đập đầu làm gì?



Có thể là lúc đấy nàng tình tình kiêu ngạo, không để ai vào mắt, xem thường anh hùng trong thiên hạ.



Bởi vì lúc đấy nàng là con gái của Thanh Lang bang bang chủ, Thiên Giang đệ nhất bang hội.



Nhưng bây giờ nàng còn có thể bình bình an an làm cái đại tiểu thư của đệ nhất bang hội sao? Cha nàng chết, tất cả mọi thứ đều hết!



Nếu được chọn lại, nàng sẽ không bao giờ ngu ngốc đi chêu trọc Triệu Vô Cực làm gì cả! Nhưng đáng tiếc thời gian trôi qua không thể đảo ngược, nàng hối hận cũng vô dụng, không thể sửa chữa được sai lầm của bản thân mình nữa rồi!



Không đúng, nàng còn có thể sửa chữa được!



Lan Ngọc lập tức nhớ tới cái gì đó, từ trong ngực móc ra mấy cái bình sứ, là đan dược chữa thương. 



Nàng muốn cho Lan Ngọc Tự ăn đan dược chữa thương giúp hắn bình phục lại!