Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 883 : Dựa vào các ngươi?
Ngày đăng: 16:56 19/04/20
Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch lăn lộn vào chung một chỗ, ở trên mặt đất lăn đến hơn mười vòng mới dừng lại được, có thể thấy được Triệu Vô Cực lúc lao tới tốc độ có bao nhiêu nhanh chóng mới có thể tạo ra được động năng mãnh liệt như vậy.
Từ Tiểu Bạch bị Triệu Vô Cực cái này một ôm lại mang hắn thân hình ra bảo vệ may mắn không hề gặp chút tổn thương nào, chỉ là lăn mấy vòng quá nhanh khiến hắn đầu choáng mắt hoa mà thôi, nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ, thể chất còn rất khá, rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Hắn mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên nhìn về phía Triệu Vô Cực:
“ Vô Cực? ta chưa chết? Vừa rồi là ngươi cứu ta? ngươi làm sao làm được?’
Từ Tiểu Bạch trong ánh mắt cùng khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên, hắn thật sự không nghĩ ra, Triệu Vô Cực làm sao có thể ở khoảng cách hai người xa như vậy trong nháy mắt liền thành công tiếp cận hắn cũng mang hắn kéo ra khỏi kiếm khí chém giết phạm vi.
Trong mắt hắn, vừa rồi một kích hoàn toàn đã có thể đem hắn giết chết, không cách nào tránh né, cũng không kịp phản kháng.
Trong nháy mắt hắn bị kiếm khí của đối phương đánh trúng, trạng thái cao tốc vận công của hắn bị cắt ngang khiến Từ Tiểu Bạch nhận lấy phản phệ, trong giây lát không thể vận công, bởi vậy hắn mới từ bỏ chống lại, hoàn toàn thúc thủ vô sách không cách nào phá vỡ thế cục nguy hiểm.
Nhưng Triệu Vô Cực lần nữa xuất hiện cứu hắn một mạng, khiến cho Từ Tiểu Bạch vừa khó hiểu vừa cảm động, dù sao đây cũng không phải là lần một lần hai Triệu Vô Cực cứu mạng hắn rồi, hắn cái mạng này quả thật nợ Triệu Vô Cực quá nhiều a.
Triệu Vô Cực nhìn Từ Tiểu Bạch, hắn nhẹ nhàng rên lên một tiếng đau đớn.
Vừa rồi lăn mười vòng trên đất, hắn hoàn toàn chính là đóng vai đệm thịt a.
Tuy Từ Tiểu Bạch không quá nặng, nhưng Triệu Vô Cực cái này đệm thịt rất đau có được hay không?
Từ Tiểu Bạch thấy vậy vội vội vàng vàng lui xuống, tránh đè Triệu Vô Cực thương càng thêm thương.
Triệu Vô Cực hít sâu một hơi, lúc này mới cố gắng bò dậy đối với Từ Tiểu Bạch cắn răng nói:
“ Tiểu Bạch, ngươi biết cường giả bên trong rất nhiều người đều không phải là thiên phú dị bẩm hạng người hay không? Bọn hắn so với bình thường tu sĩ cũng không có bao nhiêu lợi thế, nhưng bọn hắn đều có thể trở thành cường giả, mà người khác không thể, rốt cuộc là vì sao ngươi biết không?
Mà đáng sợ hơn chính là, bọn hắn vừa rồi giống như nghe được một tiếng tràn đầy áp lực mạnh mẽ quạ kêu, khiến cho tâm thần bọn hắn tràn ngập một cỗ cảm giác bất an chi ý.
Hai người nhanh chóng trao đổi một cái ánh mắt, sau đó nhìn về phía Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch.
Một cái bị trọng thương, trước ngực còn hiện lên hai vết kiếm, máu tươi tuy đã hơi đông kết nhưng hiện tượng chảy máu vẫn chưa hề dừng lại.
Từ Tiểu Bạch thì lại là một cái dùng thể lực quá độ, tuy đứng đó không thể hiện ra bao nhiêu trạng thái suy yếu, nhưng bọn hắn biết Từ Tiểu Bạch đã hoàn toàn không chống đỡ nổi cường độ cao chiến đấu.
Hai người đồng thời nhìn về phía Hoàng Văn Trác cùng Ngụy Tuấn phương hướng.
Hoàng Văn Trác trước đó bị Triệu Vô Cực vỗ một chưởng lại cùng hắn đối chiêu, nội thương không nhẹ.
Ngụy Tuấn thì bị Triệu Vô Cực một cước đá trúng, gãy mấy cây xương sườn, sau đó va đập vào thân cây, khiến cho thân cây cũng chặt ngang đứt gãy, giờ này sống chết còn chưa biết.
Khiết Tích trong miệng nhẹ nhàng mắng ra một tiếng:
“ hai cái phế vật! Đã vậy, chuyện này chỉ có thể từ chúng ta đến kết thúc, nếu không hai tên này có thể trốn thoát trở lại Thanh Vân Tông, vậy thì chúng ta cũng đừng nghĩ sống!”
Phạm Trình cũng gật đầu nói:
“ chỉ sợ là chết không có đất chôn thân chứ đừng nói đến chuyện sống. Nhất định phải giải quyết ngay bây giờ!”
Từ Tiểu Bạch nhìn hai người, hắn cảm giác một chút trong cơ thể linh lực còn dư thừa cùng thể lực của mình, sau đó cười lạnh nói:
“ các ngươi chắc chắn có thể giải quyết được sao? Chỉ dựa vào hai người các ngươi? Các ngươi là từ đâu ra tự tin a!”