Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 1 : Xuyên qua

Ngày đăng: 15:33 30/04/20


Chiến binh sao?



Ma pháp sao?



Sủng thú sao?



Ta đang ở cái nơi chết tiệt nào vậy?



Không phải chứ, ta đang chế tạo mũ trò chơi cơ mà...



Hoàng Thiên đại lục, á đù!!!



Ta xuyên việt cmnr.



Việt Nam, ngày 25 tháng 6 năm 2035



Tại một xóm trọ nhỏ, hắn là một sinh viên đại học, năm nay 24 tuổi xuân! Thân cao mét 8, dáng người cao gầy. Khuân mặt thanh tú hiển nhiên là một soái ca, thế nhưng hai mắt hiện tại thâm như mắt gấu trúc, nếu ai nhìn bộ dạng hắn bây giờ chắc phải cười phá lên mà thốt rằng:



-wow, con gấu trúc hình người.



Hắn tên là Hoàng Minh, là một game thủ thực thụ. Hắn mê game, mê sáng tạo, và thật sự là hắn có bộ óc tuyệt vời...



-Dây đỏ nữa, gắn chíp vòng ngoài, sắp hoàn thiện rồi, ha ha.



Hoàng Minh tự tin, môi hắn nhếch lên nhìn rất tà, vừa cười vừa chăm chú nhẹ nhàng những chi tiết nhỏ còn lại!



Nếu mà có nhà khoa học phát minh nào ở đây chắc phải gật gù lắm khi nhìn thấy đồ vật hắn làm!




- Hoàng Nhi, đừng xa mẫu thân, con dậy đi được không? Đừng nằm nữa, mấu thân không có con biết sống ra sao đây! Hu hu



Á đù, ai khóc mà to thế giời, phải chăng hồn phách mình đi qua chỗ ai đó! Hắn lờ mờ cố gắng mở mắt ra, cố gắng hết sức, từ từ mở dần, đập ngay vào mắt hắn là một người phụ nữ rất hiền từ, thùy mị, ăn mặc giản dị, quần áo còn có chỗ vá chỗ không! Hai tay còn nắm chặt bàn tay hắn!



Ai vậy, hắn nghi ngờ.



Thấy con trai mở mắt, thiếu phụ hai mắt sáng lên, nước mắt chảy như mưa, vội vội vàng vàng, tay nắm chặt hơn



- Hoàng nhi, con tỉnh rồi, con làm mẫu thân thật sợ, ta sợ mất con, huhu



Hoàng Minh giật mình, đầu óc cớ ngơ ngơ, người phụ nữ này đang nói với ta sao? Đây là làm sao? Người này là ai?



Hắn ngu ngơ quan sat xung quanh, hắn đang nằm trong một căn phòng nhỏ, khá xập xệ, đồ đạc trong phòng có mỗi cái bàn gỗ nhỏ, một cái tủ nhỏ, vài ba đồ nấu ăn, và cái giường hắn đang nằm mà thôi.



-Đây đây là đâu??



Hắn khẽ thì thào, không hiểu!



Thiếu phụ thấy hắn ngu ngơ, khuân mặt thất thần, nói năng thì thào thì lại càng khóc to hơn, khuân mặt tiều tụy đi.



- Hoàng Nhi con không sao nữa chứ, để mẹ đi gọi đại phu, để mẹ gọi người khám cho con!!!



Nói rồi thiếu phụ chạy vội ra ngoài, Hoàng Minh nhìn theo người phụ nữ ra ngoài mà không biết nói gì? Hắn lặng nhìn xuống người mình...



- Chuyện gì thế này, tại sao tay chân ta lại nhỏ thế này, rõ ràng thân thể mình không có cường tráng nhưng cũng không thể nhỏ như tiểu hài tử này được chứ!!



Hoàng Minh hoảng hốt, tay chân hắn rõ ràng là của một đứa trẻ khoảng 10 tuổi. Bé nhỏ trắng trẻo! Thế là thế nào,, hắn lắc đầu nguầy nguậy! Đây là đâu, ta tại sao lại trở thành thế này, hay là bị teo nhỏ như thám tử shinichi kudo trong truyện. Hắn tự nghĩ lại thấy khó hiểu.



Bỗng nhiên đầu hắn ong lên, đau như búa bổ, một dòng tin tức ùa vào, hắn kêu như chết đến nơi rồi, đau như có hàng vạn con kiến đang bò trong đầu óc hắn. Hắn bất tỉnh nhân sự!!!



Lúc tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm, đầu được chườm một chiếc khăn ướt, ánh sáng heo hút của ngọn nến chiếu quanh căn phòng có chút ấm áp



Hắn đờ đẫn, con mẹ nó, ta xuyên việt rồi