Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 104 : Xây dựng thế lực 1

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


- Lão đại, là nơi này đi!



Triệu Vân hôm nay đích thân dẫn Hoàng Minh ra biển. Ngông khí thật sự trong lành lắm. Không hề có sự phá hoại của con người. Hoàng Minh hít một hơi thật sâu cảm nhận, sau đó mới hỏi:



- Đây là biển gì đệ biết không?



Triệu Vân đáp lời:



- Đệ cũng không rõ, khi bé có một lần phụ thân dẫn đệ ra đây đánh cá. Nghe nói biển này rất lớn. Đệ biết có vậy thôi. 



- Vậy được rồi. Có biển là tốt!



Hoàng Minh thúc yêu thú phi hành, Triệu Vân nhảy lên, cả hai bay ra khá xa. 



- Nơi này đi!



Hoàng Minh lẩm nhẩm, nơi này khá xa bờ rồi. Đến lúc tạo đảo.



Hoàng Minh lấy ra Tiểu thế giới, xác nhận kích hoạt.



- Phải chăng kích hoạt tiểu thế giới đảo nhỏ?



- Đúng!



Hoàng Minh vừa xác nhận xong, ầm ầm ầm, những tiếng động lớn vang lên. Dưới biển dao động thật to. Cực nhiều động vật, yêu thú chạy tán loạn. Tiểu thế giới trên tay Hoàng Minh đã biến mất, thay vào đó. Bên dưới nơi hắn đang đứng, từ từ nhô lên một hồn đảo. Cảnh tượng cực kì rung động.



Triệu Vân bên cạnh thì hết sức sợ hãi.



- Lão đại, nhiều lúc ta tự hỏi ngươi có phải thần tiên không?



Hoàng Minh cười ha hả, đoạn đáp: 



- Ta thì thần tiên gì chứ, ta sinh ra chỉ để làm lão đại của ngươi thôi.



Hoàng Minh bốc phét một câu, sau đó chăm chú nhìn xuống phía dưới công trình tạo đảo. Bên cạnh hắn, Triệu Vân lúc này đang suy nghĩ vô cùng.



Đúng vậy, Hoàng Minh xuất hiện đã là ân nhân cứu mạng mẫu thân hắn, cũng là cứu mạng hắn. Từ ngày phụ thân mất ngoài chiến trường Hoàng Minh như là người anh trai, là người thân của hắn vậy. Nhất định phải nhanh mạnh mẽ, không được để Hoàng Minh thất vọng. Triệu Vân nghĩ trong đầu.



Hoàng Minhb đâu biết bên Cạnh hắn, Triệu Vân đang thay đổi vô cùng lớn.



- Xong rồi kìa, xuống thôi!



Hoàng Minh thúc dục yêu thú Bay xuống.


- Hỏi nữa ta cắt lưỡi. 



Tiểu bàn tử cười hề hề. Gãi đầu không nói gì nữa.



- Lão đại, ta nghĩ lên vào một cơ sở có uy tín thì hơn, ngoài này thị phi phức tạp.



Hoàng Minh gật đầu, đồng ý.



Bọn hắn vừa mới đi qua một đoạn, bỗng nhiên có một tiểu tử chạy tới ôm chầm lấy chân của Hoàng Minh, khóc um tùm lên, miệng vô không ngừng van xin.



- Đại ca, đại ca, cầu xin ngươi cứu tỉ tỉ cùng ca ca của ta, họ đang bị đánh, giúp ta cứu họ. Ta van xin ngươi.



Hoàng Minh ngẩn tò te, đây là chuyện gì?



- Nó ở đằng kia, bắt nó lại!



Một đám 7 8 tên trung niên đô con vạm vỡ, cầm gậy từ xa lao tới, miệng không ngừng hô hào.



- Hoàng Minh không biểu thị gì, tên tiểu tử này càng khóc to, tuyệt vọng.



Hoàng Minh có chút xot xa, trước kia hắn cũng một mình nuôi em gái, cái cảnh mà bị rượt đuổi vì ăn trộm, ăn đánh hắn không thể nào quên được.



- Tóm được ngươi rồi, còn dám chạy?



Một tên đô con xách cổ áo tiểu tử vừa rồi, một tay xách lên, đoạn định đi, bỗng có tiếng gọi lại.



- Chậm đã, ta muốn hắn!



Đám trung niên quay lại, người nói không ai khác là Hoàng Minh.



Một tên mặt mũi có chút lươn lẹo đi tới, đoạn hỏi:



- Vị thiếu gia này, người muốn tên tiểu tử kia phải không?



Hoàng Minh gật đầu!



Tên tiểu tử kia nghe thấy, hét lên bất chấp.



- Vị đại ca, cầu xin huynh, cứu giúp tỉ tỉ cùng đại ca của ta, ta nguyện làm chó làm cẩu, chỉ mong ngươi cứu giúp bọn họ.



Rầm, một phát tát làm bay hai cái răng, tiểu tử ăn một phát tát mà mặt càng biến dạng. Thế nhưng rất quật cường không khóc nữa.



- Câm mồm!



Tên đang xách cổ áo liền quát.



Hoàng Minh tán thưởng, đoạn nói:



- dẫn ta theo đi!



Tên lươn lẹo kia biết đã trúng mánh lớn, vươn tay mời:



- Mời Thiếu gia!!