Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 317 : Kết cục

Ngày đăng: 15:38 30/04/20


Ha ha ha, tên kia rốt cuộc là đắc tội với đám người thế nào? Ngay cả Thần Long cùng Phượng Hoàng đều có vậy?



Phía dưới năm người thanh thiếu niên lên tiếng bàn luận, thiếu niên đeo mặt nạ cười nói.



- Thật không ngờ đấy, liệu với linh thú của chúng ta, có mạnh hơn không nhỉ?



Thiếu niên mặt có vết sẹo kéo dài qua mắt hỏi.



- Chưa biêt chỉ có thể đánh một trận mới hiểu!



Thiếu niên tuấn tú lên tiếng. Hai mắt đều toát lên chiến ý vô tận. Thiếu nữ duy nhất thì không để tâm lắm. Trong mắt nàng chỉ có một thân ảnh đang chiến đâu bên kia mà thôi.



- Nhìn kìa, kia là gì?



Thiếu niên còn lại trong năm người chợt kinh hô. Hai tay chỉ về một hướng trên trời. Theo hướng tay hắn chỉ, cả đám bốn người đều nhìn theo. Phía xa xuất hiện một con Bướm không lồ. Toàn thân nó một màu đen kì ảo, không hề có chút tạp chất nào. Xung quanh nó có hàng trăm hàng ngàn con bướm nhỏ hơn, toàn bộ cũng là màu đen hết. Một màu đen che kín cả một vùng trời.



-  Là Tử Thiên Điệp, Là Tử Thiên Điệp!



- Ma Thần Chu Công Cẩn, chính là hắn rồi!



- Ma Thần xuất hiện, thật đáng sợ!




Phía dưới tiếng hô hào đã vang lên. Hai chữ Ma Thần đã nói lên thân phận của kẻ mới xuất hiện.



Tử Thiên Điệp mấy tháng nay danh chấn Thiên hạ, là nỗi sợ hãi của tu giả tại Trung vị diện. Nơi nào nó đi qua, toàn bộ sinh mạng đều không còn.



- Không nghĩ là chúng ta sẽ gặp lại, phải không thiếu chủ Phi Sát tông?



Chu Du vẫn phong thái ngày nào, cầm cây quạt đen của hắn mà phe phẩy. Hai mắt đầy vẻ tinh trí. Bên cạnh hắn có một người, là một thiếu niên mập mạp, toàn thân hình núng nính mỡ. Cái mặt béo tròn đang không ngừng ngoác miệng ăn chân gà. Hai mắt láo liên nhìn xung quanh. Trên vai hắn là một tiểu tinh linh, nàng đang ngồi trên vai hắn, vắt hai chân nhỏ nhắn đung đưa.



Thất ban lúc này cũng đã nhận ra toàn bộ đám thiếu niên này. Trong lòng kinh hãi không thôi. Hắn thật không ngờ chỉ mới có hơn nửa năm mà một đám thiếu niên tại Hạ vị diện trước kia, nay lại xuất hiện. Nửa năm trước, ở hạ vị diện hắn có thể nhẹ nhàng hành hạ cả đám thiếu niên rác rưởi này. Thế nhưng hiện tại, Thất Ban có cảm xúc muốn chết rồi. Đây rốt cục là ông trời muốn hắn chết sao? Hiện tại bị ba hướng chặn đầu, Thất Ban chỉ còn có thể cắm đầu chạy thôi. Đánh làm sao được, chạy thì còn có cơ hội thoát thân. Chỉ còn một lối duy nhất, Thấy Ban lúc này đã quay đầu, hắn đã quyết định dùng hết sức mình để chạy, nếu đủ khoảng cách thì có thể sử dụng độn không phù rời đi. Mà thời gian sử dụng độn không phù phải là  mười giây. Trong mười  giây này hắn không thể bị bên ngoài tác động. Độ Không phù này vô cùng chân quý, là vật phòng thân duy nhất mà phụ thân cho hắn. Hiện tại cũng chính là vật cứu mạng duy nhất.



- Thất Ban, Ngươi chạy không thoát đâu!



Chu Du lên tiếng nói. Thất Ban nghe cũng thấy cũng vẫn quay đầu phi hành, hắn cho dù có một phần trăm cơ hội cũng phải cố.



- Thất Ban, Ngươi tới chịu chết sao?



Một tiếng hô vang lên, không gian vang vọng tiếng nói. Thất Ban kinh hãi khựng lại, da đầu hắn muốn điên rồi. Chỉ thấy lúc này đối diện hắn lại xuất hiện một Yêu thú đang bay đến. Một con Cự lang ba đầu to lớn, khí thế đáng sợ cùng khát máu. Ba cái đầu sói đều gầm lên, không gian rung chuyển. Phía trên đầu của Cự Lang ở giữa, một thân ảnh đơn bạc đứng đó. Thiếu niên mặt mũi rất trẻ, mái tóc búi trên đầu, y phục không ngờ là của một đan sư. Phía sau lưng lại đeo một cái hồ lồ màu vàng lớn.



- Ta nhận ra nó, là Cự Tam Lang thánh thú của Liên Minh chi đoàn.




- Cự Tam Lang của Liên Minh chi đoàn cũng xuất hiện sao? Thật đáng sợ.



- Thất Ban rốt cuộc đã làm chuyện gì mà hiện tại lại có kết cục như vậy?



- Xong, Thất Ban chết chắc rồi. Bốn Thần Thánh thú, hắn chạy đi đâu.



Phía dưới bàn luận sôi nổi không thôi. Thất Ban, Thiếu chủ của Phi Sát Tông, một thiên tài mạnh mẽ nhất trong lớp thanh niên cường giả của trung vị diện, hiện tại rơi vào đường cùng. Không thể thoát thân.



Lúc này trận chiến của Hoàng Minh cùng Pháp Nhĩ Tư, Việt Anh cùng Kim Hán cũng đã đến hồi kết. Pháp Nhĩ Tư cùng Kim Hán lúc này đã thân tàn mà dại, trên người hàng trăm vết thương, cố gắng dìu nhau mà đứng dậy.



- Kết quả cuối cùng của ngươi, đó chính là bỏ mạng tại đây thôi!



Hoàng Minh hai mắt lóe lên lãnh mang. Hai tay chụp lại thành trảo, một dòng năng lượng mạnh mẽ ngay lập tức được tụ lại, sức mạnh khủng khiếp dâng cao.



Phía bên kia Việt Anh hai tay giữ kiếm thật chặt, kiếm chỉ lên trời, một đoàn ánh sáng năng lượng ngưng tụ thực chất, bóng kiếm kéo dài mấy chục mét, khí thế hủy thiên diệt địa.



- Không ổn!



Cả Pháp Nhĩ Tư cùng Kim Hán đều sợ hãi. Sử dụng toàn bộ lực lượng tạo ra lá chắn. Đối phương ra đòn quá mạnh, bọn hắn hiện tại đều không thể di chuyển được nữa.



- KaMeJoKo!



- Công Lí Phán Quyết!



Cả Hoàng Minh cùng Việt Anh đều gầm lên. Hai dạng công kích cực mạnh đánh tới. Không gian như bị năng lượng bẻ cong, cực kì đáng sợ.