Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 4 : Thất đại thế gia Thái Minh Trấn

Ngày đăng: 15:33 30/04/20


- Chấn Minh, người không có sao chứ?



Hoàng Minh ngẩn ngơ nhìn tiểu bàn tử này, phải nói là hắn chỉ muốn phì cười, thiên hạ này còn có người béo như vậy? Thằng nhóc này là ai? Đúng là sự là trên đời cái gì cũng có.



- Chấn Minh, tiểu tử ngươi không phải ngã lộn cổ u độn đi rồi đấy chứ? Không nhận ra Vũ bàn tử ta đấy chứ?



Vũ bàn tử, Hoàng Minh ngẫm nghĩ lục lọi lại trí nhớ, đúng là có thật, tên tiểu tử này là bạn nối khố của tiểu tử chấn minh này từ ngày còn mặc quần thủng đít. Cái gì cũng tốt chỉ có điều hắn quá béo, béo đến mức ai thấy cũng phải cười chảy nước mắt, nhưng mà gia thế hắn rất mạnh, là con trai trưởng của Vũ thế gia ở Thái Minh trấn này, ai dám cười trước mặt hắn, không khéo lại bị diệt cả nhà ấy chứ. Vậy nên mọi người chỉ dám bàn luận sau lưng thôi.



Kể ra Thái Minh trấn này hơn vạn người thì có đến 7 gia tộc, dù chỉ là nhánh của các thế gia siêu cấp thôi, nhưng ở Thái Minh trấn này cũng là kẻ sừng sỏ có tiếng tăm.



Vũ gia, Hoàng gia, Khôi gia, Lí gia, Hạ gia, Mạc gia, Ngân gia!



Đó là những gia tộc lớn ở trân này, còn một thế lực khác đó là Thành chủ phủ, một thế lực hắc đạo là Hắc xà bang.



Tất cả là 9 thế lực. Nhưng đấu đá nhau ghê gớm nhất vẫn là thất gia mà thôi!



Mấy trăm năm nay thế lực này kìm hãm thế lực kia, tóm lại là cũng chỉ đấu đá ngầm, không dám quyết liệt vì nếu không sẽ bị các thế lực còn lại chèn ép!



Càng nghĩ càng đau đầu, Hoàng Minh ôm trán cười khổ!




Tên tiểu bàn tử này miệng lưỡi cũng khốn nạn gớm, không biết còn tưởng hắn 16 17 tuổi rồi, chứ không phải 10 tuổi đâu.



- Ngươi!



Lí Hùng tức nổ đom đóm mắt, hắn vốn không được thông minh cho lắm, tuổi còn nhỏ mà chỉ biết ra đường tác oai tác quái, nhưng cũng không ai dám gây phiền toái với hắn vì sau lưng hắn có cả một Lí gia to lớn. Đặc tội với hắn có nước bỏ nhà mà trốn thôi.



Nhưng Vũ bàn tử là ai, đại thiếu của Vũ gia, hắn sợ cóc khô gì một tên Li Hùng, hai tiểu tử này hận cũ thù mớ đã lâu nay rồi, gặp nhau thì cứ phải miệng lưỡi ba câu mới được.



Lí Hùng ấm ức lắm, căn bản hắn định chửi nhau với tên bàn tử này lúc nữa, thế nhưng tên gia nhân phía sau lại thủ thỉ vào tai hắn chuyện gì đó. lí Hùng gật gù rồi xoay người đi, cũng không nói câu gì nữa, dẫn theo 3 tên gia nhân hòa vào đám người



Tiểu bàn tử đắc chí cười, đấu với ông nội mi, làm sao có cửa!



Hoàng Minh chỉ cười trừ, hắn đâu có rảnh rang nghĩ tới chuyện cãi nhau của tiểu hài tử. Hắn năm nay đã 24 thổi rồi, là thanh niên của thế kỉ 21, được giáo dục đầy đủ. Hắn khinh thường việc chửi nhau kiểu này, cơ mà nếu người không phạm ta, ta không phạm người, người dám phạm ta, ta chửi chết cả họ nhà hắn. Đấy là châm ngon của Hoàng Minh hắn. Nhớ khi xưa hắn từng chửi lại ông chủ của công ti hắn, chỉ với 3 tấc lưỡi mà ông chủ hắn bị chửi đến thổ huyết phải vào viện. Thành tích đấy luôn làm hắn kiêu ngạo.



Đang yy thì hắn bị tiểu tử béo này giật tay kéo vào một quán ăn. Quán ăn y như của trung quốc, lắm lúc Hoàng Minh cứ nghĩ là hắn lặc về trung hoa ngày xưa. Nhưng trung hoa làm gì có chiến binh với pháp sư ma thú được. Hắn lại cười khổ. Cái thế giới chết tiệt này không biết nằm ở đẩu đâu



Bốc phét hỏi thăm tiểu bàn tử cả buổi chiều lấy chút kiến thức về nơi này, mới tách ra về nhà. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn hoang mang, chắc phải tìm vài quyển sách để đọc thì may ra.