Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 639 : Huynh đệ phân tán

Ngày đăng: 15:43 30/04/20


- Hừ, chỉ là một độ kiếp kì nho nhỏ mà hung hăng càn quấy như vậy sao?



Một thanh âm trầm thấp thản nhiên vang lên, thân ảnh vừa xuất hiện này không phải ai khác mà chính là thanh niên vốn ở sau lưng xe ngựa kia.



Ánh mắt thiếu nữ vốn đang tuyệt vọng lập tức rơi lên người thanh niên tuổi tác xấp xỉ với mình, vừa rồi nàng tận mắt nhìn thấy người ra tay chính là thanh niên không hề có chút chân khí nào trước mắt.



Ở giữa sân, đoàn người đang chiến đấu kịch liệt đều cảm nhận được biến hóa này, cả đám trợn mắt há hốc mồm.



- Ai, chỉ mới ngồi một lúc đã bị đau lưng!



Thanh niên kêu lên một tiếng, hơi vặn sống lưng vang lên những tiếng lách cách của xương khớp.



Khuôn mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì cho lắm. Dường như một màn vừa rồi đối với hắn không phải chuyện gì to tát vậy.



Một đám hắc y nhân còn lại ánh mắt nhìn nhau, ngay lập tức không nói thêm một lời quay lưng bỏ chạy.



- Có cường giả, mau lui lại!



Chẳng biết kẻ nào hét lớn, hơn ba mươi hắc y nhân chia ra bỏ chạy tứ phía.



- Muốn đi, lưu lại hết cho ta!



Trông thấy đám hắc y nhân muốn quay người hướng rừng sâu bỏ chạy. Thanh niên cười lạnh hét lớn một tiếng. Thân thể hắn biến mất tại chỗ, ngay sau đó chỉ nghe thấy tiếng gió rít qua. Hơn ba mươi thân ảnh hắc y nhân toàn bộ trốn không thoát. Trong vòng vài giây ngắn ngủi toàn bộ bị miểu sát. Thân thể hơn ba mươi kẻ này đều bị chém thành nhiều đoạn. Không có cách nào khác, đẳng cấp chênh lệch quá lớn.



Khi hết thảy yên tĩnh trở lại, người của Lâm gia mới từ trong khiếp sợ tĩnh lại:




- Thần cấp cao thủ, chỉ có thần cấp cao thủ mới có thể giết đi độ kiếp kì cường giả nhẹ nhàng như vậy!



Hơn mười người của Lâm gia không nhịn được mà hít sâu một hơi. Một chưởng đánh chết đầu lĩnh độ kiếp kì của Lục gia. Lại mấy giây sau chém toàn bộ hơn ba mươi cao thủ của Lục gia. Mạnh mẽ như vậy, cũng chỉ có thuyết pháp thanh niên này là thần cấp cường giả mới có thể làm được.



Ánh mắt thiếu nữ kinh ngạc. Thanh niên này nhìn qua cũng chỉ xấp xỉ tuổi với nàng nhưng đã là thần cấp cao thủ. Sắc mặt của Oai Chính cũng từ trong tái nhợt trở lại yên ổn hơn một chút. Không nghĩ trong giây phút nguy hiểm ấy hắn rốt cuộc nhặt về lại được một mạng. Nghĩ lại tình cảnh nguy hiểm vừa rồi lại không khỏi toát mồ hôi hột.



- Tiểu thư, nơi đây ngươi thu thập một chút rồi đưa ta vào thành được chứ?



Thanh niên lên tiếng với Lâm Nga. Lâm Nga gật đầu, từ trong suy nghĩ mà tỉnh lại nhẹ nhàng nói:



- Cảm ơn công tử, Lâm Nga đa tạ ơn cứu mạng của người!



Lâm Nga cúi đầu hành lễ một lần liền nhẹ nhàng cảm tạ.



- Không có chuyện gì!



Thanh niên nhẹ nhàng gật đầu, cước bộ hướng về phía sau xe ngựa đi tới.



- Công tử, tiểu nữ có thể biết được tính danh của người không?



Lâm Nga không rõ tại sao bản thân có chút dao động, lại muốn biết được tính danh đối phương.



- Ta là Việt Anh!




Thanh niên cũng không quay đầu, hơi giơ tay lên nhẹ nhàng nói. Bước chân không đổi hướng về phía xe ngựa.



- Việt Anh!



Lâm Nga lẩm bẩm trong miệng hai chữ này, bất giác nở nụ cười xinh đẹp.



Một nơi khác về phía Đông Nam lúc này đang có hai phe nhân mã đối đầu. Một bên có đến hai trăm người, một bên chỉ có năm mươi người. Hai bên nhân mã đều đang nhìn về giữa trung tâm. Ở giữa trung tâm lúc này có hai thân ảnh đang giao thủ. Một trung niên đầu trọc cầm trong tay đại đao liên tục điên cuồng chém về thân ảnh đối diện. Tầng tầng lớp lớp đao ảnh mang theo sát khí mạnh mẽ đánh tới. Đối diện với hắn lúc này là một thanh niên mi thanh mục tú. Trên người mặc một bộ chiến giáp nhẹ. Khuôn mặt kiên nghị, hai tay nắm lấy trường thương không ngừng đối chiến.



Ở phía xa một bên nhân mã có hơn năm mươi người, đứng đầu cũng là một thanh niên có mái tóc dài đến vai thả tự nhiên. Ánh mắt hắn lúc này nhìn vào trận chiến ở giữa có chút vui vẻ.



- Đại Thủ lĩnh, liệu nhị thủ lĩnh có thể giải quyết được tên đại hán kia không?



Ở phía sau có một tráng hán lo lắng lên tiếng hỏi. Thanh niên được gọi là đại thủ lĩnh kia cười nhạt lên tiếng nói:



- Không quá mười chiêu nữa hắn nhất định bị giết!



Tiếng nói chắc như đinh đóng cột của hắn làm một đám người ở phía sau cảm giác được sát khí cùng ngữ khí bá đạo của hắn lòng cũng yên tâm hơn một chút.



- Hơn hai mươi huynh đệ cùg phi thăng, không nghĩ bị phân tán đi khắp nơi. Chỉ có hai người bọn hắn may mắn cùng nhau ở một chỗ. Cũng không biết những người khác hiện tại thế nào.



Keng keng keng.



Chỉ thấy lúc này trận đấu ở giữa chính thức chuyển biến. Thanh niên cầm trường thương kia lập tưc biến ảo chiêu thức, mang theo sự bất ngờ cực kì khủng bố nhất thương phá mạnh. Một tiếng tràm đục vang lên, trung niên cầm đại đao kia lập tức bị trường thương xuyên thủng đầu. Trận đấu đã phân thắng bại.



- Có Triệu Vân Triệu Tử Long ở đây, còn ai dám chiến một trận?



Tiếng quát như tiếng sấm nổ khiến hơn hai trăm người bên phía đối diện run sợ. Hai vị thủ lĩnh đều bị thanh niên kia giết cả rồi, làm sao bọn hắn có thể đánh lại được chứ!



- Kiều Phong ta ở đây tuyên bố, theo Thiên Sát trại chúng ta liền có thể sống, kẻ không theo toàn bộ giết!



Ở phía sau, thanh niên đại thủ lĩnh kia cũng lớn tiếng quát, uy vọng mạnh mẽ phát ra. Tiếng quát như tiếng long ngâm khiến người ta sợ hãi.