Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
Chương 10 : Có bản lĩnh lại đến
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
Dịch giả: Đường Huyền Trang
Phương Khải lại tiếp tục đánh quái, đối thủ của hắn vẫn là Hunter!
Vẫn chỉ dùng dao găm để liều mạng chiến đấu!
Tử vong cùng đau đớn làm cho hắn nhớ kỹ từng bài học bằng máu! Hắn dùng cách này để đem kỹ xảo cách đấu của Chris vận dụng đến tối da, lựa chọn Chris, hắn có thể đạt được tất cả tri thức của Chris, nhưng hắn lại không thể vận dụng thuần thục.
Mà bây giờ, hắn dùng cách này để học cấp tốc từng cái kỹ xảo cách đấu của Chris! Đồng thời cũng đem từng chiêu thức của Hunter khắc sâu trong đầu!
Vương mập mạp tận buổi chiều mới tới, nhìn bước đi hình chữ bát của hắn, trên mặt lại có một mảnh xuân phong đắc ý, Phương Khải không cần hỏi cũng biết chuyện gì xảy ra.
- Ha ha! Khải tử, ngươi đoán thử hôm nay ta có vượt qua khảo hạch hay không?
Phương Khải bật cười:
- Đều viết ở trên mặt, còn cần phải đoán sao?
Vương Thái cảm thấy xấu hổ, chẳng qua việc này cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình của hắn:
- Chẳng những qua, còn cao hơn không ít!
Hắn lập tức đem từng viên Linh Tinh đặt lên bàn, tổng cộng là 10 viên:
- Hôm nay tiếp tục giết zombie.
- Ngươi lấy đâu ra nhiều Linh Tinh như vậy?
Phương Khải nhìn Linh Tinh trên bàn, hơi ngẩn ra.
Tài lực của Vương mập mạp hắn rất rõ, mặc dù nhà bán rượu cũng kiếm lời không ít, nhưng đây chính là Linh Tinh!
Hôm qua mười mấy viên, hôm nay lại 10 viên, cũng quá nhiều rồi!
Vương Thái nhìn thấy Phương Khải miệng há đến mang tai, cười nói:
- Sau khi thành tích của ta được công bố, lão đầu tử quyết định ủng hộ ta làm võ giả, không phải ngươi không biết, những dược liệu dùng để rèn luyện thân thể kia cũng không hề rẻ.
- Ngươi dùng tiền rèn luyện để chơi trò chơi?
- Tất nhiên!
Vương Thái coi như là chuyện đương nhiên, nói:
- Ta chơi trò chơi thăng cấp, thực lực tăng lên so với việc đau khổ rèn luyện kia nhanh hơn nhiều! Ta cần gì phải cầm số tiền này đi chịu khổ?
Nói cũng có lý, không phải mình cũng thế sao? Thông qua trò chơi để thăng cấp, không cần phải rèn luyện làm gì.
Thực lực của hắn bây giờ đã đạt đến Đoán Thể đỉnh phong!
Vương mập mạp bắt đầu cười khổ:
- Khải tử này, ngươi thật xự không thể dàn xếp một chút sao? Cũng may hôm nay lão đầu tử trong nhà cao hứng, ta mới có thêm mấy viên Linh Tinh, nếu cứ tiếp tục cái giá tiền này, mỗi ngày 6 giờ ta chơi không nổi. Nhiều lắm cũng chỉ có thể chơi 3,4 giờ.
Phương Khải nhún vai:
- Không phải ta không giúp ngươi, mà thật sự không có cách nào.
- Quá không có thành ý.
Mặc dù biết chắc chắn câu trả lời của Phương Khải, Vương Thái vẫn có chút phiền muộn. Nhưng tốt xấu gì hôm nay cũng có thể chơi 5 giờ, hắn vội vàng lên máy.
----------------------------------
Ở trong trò chơi, Phương Khải điên cuồng cùng Hunter chém giết, vừa để quen thuộc thói quen công kích của Hunter, đồng thời không ngừng học tập phương thức cách đấu linh hoạt và gọn gàng của Chris.
Khảo hạch của Lăng Vân học phủ bây giờ đã kết thúc, một vài người đi sớm giống như Vương mập mạp thì thủ tục nhập học cũng đã làm xong.
- Quả nhiên là như thế?
Nàng thở dài một hơi, xem ra đây đúng là một cái trò chơi!
Mặc dù không biết làm sao lại làm được như vậy, nhưng thế giới này có tu chân giả tồn tại, thủ đoạn của tu chân giả biến ảo khó lường, không phải một người bình thường có thể biết được.
Nàng vội vã theo hướng dẫn của Phương Khải tiến vào trò chơi.
Rất nhanh đã xuất hiện 2 cái lựa chọn:
1. Lựa chọn Jill
2. Đội viên bộ đội đặc chủng.
"Hóa ra là người chơi nữ mới có thể chọn Jill?" Phương Khải giật mình, vốn ở phần nguyên bản có thể tùy chọn Jill hoặc Chris, nhưng bản remake của hệ thống không có chức năng này, hóa ra là do phân biệt giới tính.
Khác biệt với Chris bắt đầu chỉ có dao găm, ngay từ đầu Jill đã có súng, vì thế cũng thu được tri thức về súng ống của Jill.
Đồng thời, Từ Tử Hinh phát hiện ra ở đây không thể sử dụng võ khí trong thể nội.
Võ khí, chính là khí của võ giả, cũng là từ sau Đoán Thể kỳ đỉnh phong bước vào hàng ngũ võ giả mới có thể khống chế, đồng thời là tiêu chuẩn để đánh giá một người có phải là võ giả chính thức hay không.
Chẳng qua bản thân nàng chỉ muốn giải sầu, có thể sử dụng võ khí hay không nàng cũng không để ý, nàng nhìn súng ngắn trong tay, lựa chọn Jill giúp cho nàng biết thứ này để làm gì. Bởi vậy nàng cảm thấy mình không cần phải sợ hãi.
Rất nhanh nàng đã bắt đầu lục soát toà nhà Arklay này.
Trong hành lang tối om, nàng đi qua một chỗ rẽ, lập tức phát hiện ra một người đang ngồi xổm.
- Có phải đội viên của tiểu đội bị mất tích kia không nhỉ?
Nàng mừng thầm trong lòng:
- Không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm được một người, cũng quá đơn giản!
Nàng vội vàng tiến đến vỗ vai của "Đội viên" kia:
- Ta tới cứu ngươi đây, đi cùng ta mau.
Đúng lúc này nàng nhìn thấy "Đội viên" kia từ từ quay đầu lại, một khuôn mặt hư thối trắng bệch theo đó mà hiện ra trước mặt nàng, trên miệng vẫn còn dính đầy máu tươi với thịt nát.
Nếu như chuẩn bị tâm lý từ trước còn đỡ, nhưng thử nghĩ mà xem, vốn cho rằng là người sống bỗng nhiên lại lộ ra một khuôn mặt nát như vậy, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ hoảng sợ.
- A----------!
Từ Tử Hinh vừa còn mạnh miêng như vậy giờ đã bị dọa cho trắng bệch cả mặt, vội vàng chạy lại chỗ xuất phát.
- Không phải ngươi bảo ngươi không sợ sao?
Phương Khải cười nói.
Từ Tử Hinh bây giờ mới nhớ đến, đây không phải là quái vật lúc trước mình cảm thấy không đáng sợ hay sao?
Nằng lập tức đứng lại, hừ lạnh một tiếng, cố gắng bình tĩnh nói:
- Ai bảo là ta sợ?
Nàng thấy tốc độ của zombie cũng không nhanh, càng khẳng định là quái vật này chỉ có bộ dạng dọa người mà thôi, lập tức bắn mấy phát vào con zombie. Bởi vì nhận quá lượng sát thương cho nên zombie ngã trên mặt đất.
Lúc này nàng mới đắc ý nói:
- Ngươi xem, có gì mà phải sợ?
Nàng đi ra phía trước, hung hăng đạp mấy cước lên con zombie, giống như là đang phát tiết về chuyện mình bị con quái vật yếu xìu này hù dọa, giọng còn nhẹ nhàng trách mắng:
- Ngươi có giỏi lại dọa bản cô nương một chút?!