Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 28 : Hết chỗ, chờ trước đi

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Dịch giả: Đường Huyền Trang



Nhưng người đứng xem hôm nay có gì đó khác thường, mỗi người đều xếp hàng chỉnh tề ở phía sau một người chơi, giao ước cẩn thận.



Tình huống đó là như thế nào?



Hắn liếc nhìn bảng đen: "Dạo này quán nét đông người, lúc hết chỗ, mời đứng xếp hàng."



-...



Hắn chỉ vào bảng đen, buồn bực nói:



- Chủ quán, bây giờ lại còn phải xếp hàng?



Phương Khải cười nói:



- Không còn cách nào khác, quá đông người.



Được, xếp hàng đi! Tịch Kỳ phiền muộn, không thể nháo sự ở quán nét, không xếp hàng thì còn biết làm gì?



- Chủ quán, không còn chỗ sao?



Thanh niên ria mép vừa vào cửa liền sửng sốt, chẳng những hết cả chỗ ngồi, mà những chỗ đứng xem cũng sắp đầy?



Thanh niên ria mép cười khổ:



- Chủ quán, ta cảm thấy chỗ này của ngươi, cần phải mổ rộng quy mô một chút.



Phương Khải buồn bực:



- Ta cũng thấy thế, ngay cả ta cũng không có chỗ chơi.



- Chủ quán, bao giờ thì có thêm máy tính?



Không chỉ thanh niên để ria mép, mà mấy người khách quen như Lương Thạch cũng bắt đầu lo lắng về vấn đề này.



Mặc dù trong quán đông người, nhưng cũng may còn có quy định, bởi vậy không khí trong quán cũng không kém, làm cho Phương Khải an tâm không ít.



- Chắc là mấy ngày nữa.



- Vậy thì tốt quá!



Lương Thạch nhìn trong quán nét còn đứng nhiều người như vậy, cũng cảm thấy đau đầu.



Rất nhanh, Tịch Kỳ để ý thấy quán nét khác ngày thường ở chỗ nào, như là "Phiên bản phim", "Alice" các loại từ mới, hắn vội vàng hỏi:



- Chủ quán, có trò chơi mới?



Phương Khải lắc đầu, chỉ vào bảng đen dòng thứ 2:



2. Lên máy 2 Linh Tinh 1 giờ, kích hoạt tài khoản Resident Evil 1, 5 Linh Tinh, mua Resident Evil 1 phiên bản phim 3 Linh Tinh, mỗi người mỗi ngày chơi nhiều nhất 6 giờ.



- Cái này cần phải viết rõ ràng thế sao?



- Phiên bản phim?



Tịch Kỳ nhìn Phương Khải đầy nghi hoặc, hắn cảm thấy hứng thú:



- Đây là trò mới?


Lam Yên cảm thấy vô cùng khó hiểu, nàng cũng thuận theo Nạp Lan Minh Tuyết nhìn thấy bảng đen.



Ngay cả chơi thử một lần cũng tốt mấy viên Linh Tinh, đòi giá cao như vậy mà còn dám viết: "Thích thì chơi, không thích thì đi".



Càng kỳ quái hơn, chính là có rất nhiều người đổ xô vào!?



- Ngươi nhìn, kia là học sinh của Lăng Vân học phủ?



Lam Yên mở to mắt ra nhìn, có vẻ hơi khó tin.



- Chẳng lẽ bọn hắn vẫn nghị luận là nơi này.



Nhà tiểu điếm nay tại sao lại có bản lĩnh như thế? Ngoại trừ một vài tà thuật mê hoặc nhân tâm, thực sự nàng không nghĩ ra những phương pháp khác!



Nhưng rõ ràng quán này, không nhìn thấy đồ vật âm tà quỷ dị nào.



Nàng có chút khinh thường:



- Loại tiểm điếm này, quả thật không có gì đáng thưởng thức.



Phương Khải cũng biết có hai người đi đến.



Đi ở trước là một nữ tử áo trắng cao gầy.



Nữ tử này nhìn thì đẹp, nhưng lại tản ra khí tức băng lãnh làm người ta có chút khó tới gần.



Từ khi nhìn thấy nữ tử này, cảm giác đầu tiên của hắn là: "Nữ nhân này có thân phận không thấp".



Nhưng nàng lại làm cho Phương Khải cảm thấy hoàn toàn khác biệt so với bọn Tống Thanh Phong.



Có vẻ giống như là ánh trăng so với ánh sao.



Lần đầu tiên khi vào cửa, nàng không nhìn vào một chỗ, mà đem toàn bộ quán này thu vào tầm mắt, bao gồm cả thái độ hòa nhã của bọn Tống Thanh Phong với Phương Khải, bọn Tịch Kỳ thì đang chăm chú chơi trò chơi, cùng với Phương Khải đang nằm trên ghế bành đầy bình tĩnh.



- Nữ nhân này... Không đơn giản a.



Thanh niên để ria mép thấp giọng nói một câu.



- Chỉ sợ đến không có thiện ý.



Phương Khải nhún vai, bật cười nói:



- Ở trong quán của ta, ngoài trừ chính ta là chủ quán, bình thường đều chỉ có một dạng người.



- Chơi trò chơi? Hay là xem phim?



Phương Khải bình tĩnh nói.



- Rất xin lỗi, bây giờ không còn chỗ.



- Nếu muốn thử, trước tiên có thể chờ một chút.



Sắc mặt Lam Yên trầm xuống, nàng còn chưa bao giờ thấy chủ quán nào như vậy.



Huống chi, giá đắt như vậy, lại chỉ để chơi trò chơi?



Hơn nữa còn bắt các nàng chờ?



Để người của Nạp Lan gia chờ?