Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 3 : Vương mập mạp trải nghiệm game

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Dịch giả: Đường Huyền Trang



Đối với Vương Thái mà nói, trò chơi như này đúng là chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy!



Một lần nữa đeo mũ giả lập tiến vào game, lúc này tiểu đội Alpha đã đi xuống từ máy bay.



Đi phía trước là đội trưởng Wesker, mà hai nhân vật chính là Chris cùng Jill đi ở phía sau.



Mặc dù bọn họ là nhân vật trong trò chơi nhưng đến gần mà nhìn thì không khác người bình thương chút nào.



Làn da, lông, tóc, thậm chí tinh tế đến từng cái lỗ chân lông!



Đưa tay ra sờ, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể!



Không những thế, trong mắt họ còn nhìn thấy sắc thái rất linh động!



Mập mập giống như linh hồn phiêu đãng bên người bọn họ, cẩn thận quan sát:



- Làm sao đám người này giống bọn mọi rợ ở Đại Lăng quốc như vậy? Nhưng cũng không giống lắm, trang phục Đại Lăng quốc không giống như này. Với lại nữ nhân của Đại Lăng quốc cao to vạm vỡ, không xinh đẹp như này.



Trong Resident Evil 1, nữ chính là Jill, cũng là một trong 2 nữ chính, Jill Valentine.



Hình dáng của Jill vốn không tệ, so với trong phim thì nhân vật trong trò chơi có nét đẹp của cả phương Đông lẫn phương Tây, một thân quân phục lại càng lộ ra vẻ hiên ngang, Phương Khải nhớ lúc trước chơi Resident Evil 1 thì đây là nhân vật cấp nữ thần.



Mà ở trong bản remake này thì Jill lại càng thêm xinh đẹp, đây là trò chơi của hệ thống nên nhân vật cũng không cần phải nói nhiều, khó trách mập mạp lại trừng mắt ra như vậy.



Mập mạp không phải là hạng người nhát gan, sau khi thấy rằng không có gì nguy hiểm, lại khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn, nơi đây như là một thế giới khác, phiêu đãng ở bốn phía có thể nhìn chằm chằm lên đối phương, mà đối phương lại không nhìn thấy mình, cảm giác như là Thần vậy! Mỗi giờ mỗi khắc đều dòm ngó chúng sinh.



Cảm giác này thật sự quá mới lạ, cũng quá thần kỳ:



- Đây quả thật là trò chơi?



Vương mập mạp không nhịn được lại hỏi thêm một lần.



- Đương nhiên là trò chơi!



Phương Khải ngồi khoanh tay ở bàn bên cạnh, cười cười, trò chơi giá trị 7 viên Linh Tinh, cũng không chỉ có đơn giản như thế này.



Chẳng qua để tiện cho việc giải thích, Phương Khải đành so sánh:



- Ngươi có thể hiểu như là trò chơi Liệp Yêu thú mà đám vương công quý tốc kia hay tiến hành.



- Liệp Yêu thú? Hắc hắc! Cái này tốt!



Vương mập mạp nghe xong, tinh thần càng tỉnh táo, đây chính là trò chơi mà các quý tốc cao cấp mới có thể thể nghiệm à nha.



Vì không để cho mập mạp cái gì cũng không biết, Phương Khải liền nói cho hắn biết một chút kiến thức liên quan đến Resident Evil, tỉ như súng ống dùng để làm gì, sinh hóa Zombie là cái gì, còn công ty Umbrella là làm cái gì.




- Chết cũng là hắn, không phải ngươi.



Phương Khải chỉ vào màn hình.



- Đúng vậy! Đúng vậy!



Vương mập mạp lập tức phản ứng.



Nhìn thấy Vương mập mạp đã vào chơi, Phương Khải cũng lười xem hắn, chuẩn bị tự thân mình chơi.



Nào biết được vừa mở game, thì ngay bên cạnh truyền đến một tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt!



Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương mập mạp đang chui dưới gầm bàn.



Trên màn hình máy tính, ở góc rẽ phía hành lang, một con zombie đang gặm nhấm một cái thi thể mập mạp, máu tươi, thịt nát vung ra cùng một chỗ, ở phía trên hiện ra một hàng chữ to bằng máu: Game over!



- Ta nói Vương mập mạp này, ngươi chơi trò chơi tại sao lại chơi dưới gầm bàn thế?



Phương Khải cảm thấy buồn cười.



Vương mập mạp tháo mũ giả lập, trên đầu đầy mồ hôi lạnh, nhìn thấy Phương Khải đang ở trước mắt mới thở dài một hơi, vỗ vỗ bộ ngực toàn thịt mỡ, mở miệng nói:



- Ta cmn còn tưởng đấy là người, ta cmn! Làm ta sợ muốn chết!



Nghĩ lại một màn vừa rồi, Vương mập mạp vẫn còn chút sợ hãi, lực lượng của vật kia vô cùng lớn, đã bị mình chọc mấy đao mà không bị làm sao, quá mạnh!



Chẳng quá, vừa rồi không phải mình bị cắn chết rồi sao?



Nhìn quanh thân thể mình, phát hiện ra một chút vết thương cũng không có!



- Quả thật là không có việc gì?!



Rõ ràng vừa nãy bị cắn chết, bây giờ lại không bị sao!



Cái này chẳng phải là mình có thể tùy ý mạo hiểm ở cái thế giới này mà không sợ tử vong?



Vậy là mình hoàn toàn có thể buông tay buông chân?



Tốt xấu gì thì mình cũng luyện võ nhiều năm như vậy, mình còn sợ cái gì?



Sau khi xác định bản thân không bị làm sao, Vương mập mạp cảm thấy một luồng hưng phấn:



- Vậy mà ta không chết? Nhìn lão tử quay lại giết nó.



Vừa dứt lời, liền đeo lên mũ giả lập, kích động tiến vào trò chơi.