Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
Chương 6 : Không vì năm đấu gạo mà khom lưng
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
Dịch giả: Đường Huyền Trang
- Cái gì?
Tống Thanh Phong choáng váng, cảm xúc của mình vừa tuôn trào, đang dự định làm chuyện lớn một phen, thế mà đã hết thời gian?
Mình mới chơi bao lâu? Không phải mới chơi một lúc thôi sao?
- Chủ quán, trò chơi còn có giới hạn cao nhất?
- Cửa viết rõ đấy! Mỗi người mỗi ngày 6 giờ.
- 6 giờ?
Hắn nhìn quanh một chút.
- Làm sao ta đã chơi được 6 giờ? Mới đánh được vài con quái...
Lúc hắn đánh nhau với zombie và chó zombie, vì không để va chạm cùng lúc cho nên mỗi lần suy tính cực lâu, tất nhiên là sẽ tốn không ít thời gian.
- Không được!
Tống Thanh Phong lập tức nói.
- Làm gì có quy định nào như vậy, chẳng lẽ có tiền cũng không được chơi?
- Quy định chính là quy định.
-....
Làm gì có kiểu buôn bán nào như vậy? Có khách còn muốn đuổi đi?
Hắn đang chơi đến thời điểm sảng khoái, giống như nữ nhân sắp đến điểm G, bỗng nhiên đối phương "nhổ điếu" bỏ đi, quả thật là làm người ta phát điên.
Hắn cắn răng, duỗi ra 2 ngón tay:
- Ta trả gấp đôi, thế nào?
Phương Khải không ngẩng đầu.
- Gấp 5 lần!
Tống Thanh Phong đưa lên 5 ngón tay.
- Năm...
Phương Khải trợn trừng mắt, phải biết ở thời điểm hắn chưa cài hệ thống, cả gia tài cộng lại cũng không đủ 1 Linh Tinh! Làm sao thấy được số tiền lớn như vậy!
Phương Khải vội vàng hỏi hệ thống:
- Có thể sửa quy định một chút hay sao? 1 giờ 10 Linh Tinh đấy!
Phương Khải nhớ lại hồi mới chơi Resident Evil 1, máu vàng trở xuống mà gặp quái vật này, không cẩn thận sẽ bị phát động hiệu quả chém đầu, một hit về làng! Cực kì nguy hiểm!
Hắn nuốt nước miêng một cái, nắm chặt cây dao găm trong tay! Hắn không đổi súng, mà trực tiếp dùng dao găm....
Cũng không phải ai cũng có thể nhịn được lòng hiếu kỳ, sau khi bọn Tống Thanh Phong cùng Vương mập mạp rời đi, buổi tối lại có một người áo đen đi vào.
- Chủ quán!
Thanh niên áo đen đẩy cửa tiến vào.
- Quán của ngươi là làm cái gì?
- Chơi một trò chơi gọi là Resident Evil.
Phương Khải chỉ vào máy tính.
- Có muốn thử một chút hay không?
- Trò chơi?
Thanh niên áo đen nhìn Phương Khải một cách kỳ quái.
- Chơi như thế nào? Tiền tính như nào?
Phương Khải chỉ vào bảng đen trên cửa.
- Linh Tinh?
Thanh niên mặc áo đen sầm mặt lại, lập tức đi ra, trước khi đi vẫn không quên mắng một câu.
- Hắc điếm!
Về sau lại tiếp tục có vài người tới, nhưng không phải ai cũng giống như Tống Thanh Phong, bởi vậy sau một buổi tối, không có cuộc làm ăn nào thành công.
Phương Khải cũng đành thở dài một hơi, quay về chỗ tiếp tục chơi game.
Lần này chơi một mạch đến 3h sáng.
Chỉ thấy trên màn hình, Chris nằm trên mặt đất, máu me be bét khắp người, trên người có vô số vết thương lớn nhỏ! Thậm chí có mấy vết thương đều là trí mạng!
Mà ở trước người hắn, là một đầu Hunter cũng bị chém cho máu thịt be bét!
Nhưng Hunter vẫn còn đứng!
Thời gian đã rất muộn, liên tục chiến đấu sinh tử nửa ngày làm cho Phương Khải cảm thấy có chút mệt mỏi. Vì có thể trải nghiệm đầy đủ phương thức đi săn của Hunter mà hắn không chết thì không rời khỏi trò chơi. Chỉ là bây giờ... Có tiếp tục đánh thì cũng không có kết quả tốt gì.
Sau khi rời khỏi game, Phương Khải cảm giác mình rất mệt, mặc dù chỉ là ngồi trước máy tính, nhưng ở trong game chém giết một ngày, làm cho tinh thần cùng thể xác vô cùng mệt mỏi.
Bởi vậy hắn không có khả năng một ngày ngồi chơi 24h được, cho nên hắn bắt đầu đóng tiệm lên lầu đi ngủ.