Hệ Thống Liệp Diễm

Chương 10 : Ngủ chung

Ngày đăng: 01:23 27/06/20

Long Ngạo chuẩn bị đến giường thì, bất ngờ nghe hệ thông thông báo.
– Đinh! Đinh! Đinh! Bởi vì chủ nhân xoay được ngũ hành nghịch thiên quyết, cho nên từ bây giờ điểm kinh nghiêm tăng cấp chủ nhân sẽ bị tăng gấp đôi.
– Cái gì ?
Long Ngạo cả kinh nói.
– Tại sao kinh nghiệm tăng cấp của ta lại tăng gắp đôi thế.
– Bởi vì nghịch thiên pháp quyết quá mức nghịch thiên, nếu để chủ nhân tăng nhanh quá sẽ làm tổn hại căn cơ của chủ nhân, ảnh hưởng đến tâm trí của chủ nhân, dễ bị tẩu hỏa nhập ma khi khi độ kiếp thành tiên.
– Là thế à.
Long Ngạo thấy cũng đúng, lúc trước tăng cấp quá nhanh khiến cho hắn có chút kiêu ngạo không coi ai ra gì, bây giờ nghĩ lại thấy rùng mình, trong các bộ tiểu thuyết, hình như những tên kiêu ngạo thường chết sớm, mặc dù mình có hệ thống nhưng không thể quá kiêu ngạo được, mình phải khiêm tốn mới được, chỉ cần bọn chúng không chọc mình và người thân của mình thì mình không quan tâm.
Nói thầm xong thì hắn đi tới giường của Hồ Bích Trâm, thấy nàng đang nằm đưa lưng về phía mình, nhìn cái bóng lưng ấy khiến hắn say mê, nhưng mà rất nhanh lấy lại bình tĩnh, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, mình phải tạo ấn tượng tốt với bà bà xinh đẹp này trước đã, chờ thời cơ chín muồi thì mới ra tay thu nàng ta.
– Bà bà ơi, bà ngủ chưa, cháu tắm xong rồi đây.
Long Ngạo bước tới giường vui vẻ nói.
– Ừ, ngạo nhi à, tắm xong có thoải mái không.
– Dạ có ạ, trong phòng tắm hình như có cái mùi thơm gì đó khiến cháu rất thoải mái lắm bà ơi. Đó là mùi thơm gì thế bà.
– Mùi thơm gì, không phải là...
Nói đến đây thì nàng lập tức ngậm miệng, chẳng lẽ nói đấy là mùi thơm cơ thể nàng do thường xuyên tắm lưu lại à.
– Mùi thơm gì vậy bà?
Long Ngạo mặc dù biết nhưng vẫn cố hỏi.
– Không có gì, chắc là mùi của hoa đó, ta thường rải hoa vào mà.
– Hồ Bích Trâm liền tìm cái lí do thích đáng cho mình.
– Thật không, nhưng cháu ngửi hình như mùi thơm trong phòng tắm giống mùi trên người mà.
– Chắc ta thương xuyên tắm nên có thôi, được rồi không nói đến chuyện đây nữa, lên giường nói chuyện với ta nào.
Hồ Bích Trâm lảng sang chuyện khác.
– Vâng.
Thấy thế Long Ngạo cũng nghe lời nàng trèo lên trên giường, chiếc giường cũng không rộng lắm nhưng cũng đủ cho 2 người nằm. Long Ngạo lập tức giang tay ôm bà bà của mình, dù sao mình cũng là đứa trẻ mà, nàng làm sao biết được con dâu nàng đã bị hắn "thịt" bây giờ đối tượng liền chuyển sang nàng.
– Ngạo nhi, kể cho ta chút chuyện của cháu khi ở trong rừng đi nào.
Hồ Bích Trâm không chú ý đến hành động ôm mình của Ngạo Long, nàng vẫn tưởng hắn là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời.
– Chuyện của cháu à.
Long Ngạo làm gì có chuyện mà để kể, hắn là kẻ xuyên việt mà, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, phải nghĩ ra cái chuyện gì đó để lừa nàng thôi.
– Sao thế Ngạo Nhi, khó nói lắm à.
– Dạ không, cũng không có gì đánh kể lắm, từ khi cả làng bị sơn tạc giết, thì chỉ còn mình cháu lẻ lôi trên cuộc đời này, cháu phải tự lực cánh sinh để nuôi sống bản thân, sáng vào rừng săn vài con thỏ, có lúc thì xuống sông bắt cá, hằng ngày chỉ lập đi lập lại như thế cho đến khi con gặp được mẹ Như Nguyệt.
Long Ngạo diễn cảm kể lại cuộc đời mình, hắn thật phục minh quá có thể nghĩ ra câu chuyện gọn gàng, sinh động như thế.
– Ôi! Thật là, cuộc sống của cháu thật cực khổ, từ nay về sau thì sẽ không cực khổ như vậy nữa, bà sẽ cham sóc cháu.
Hồ Bích Trâm an ủi nói.
– Vâng, cháu sẽ nghe lời bà.
Long Ngạo ngoan ngoãn nói.
– Bà ơi, sao từ khi cháu vào đây thì không thấy ông ạ.
Long Ngạo ngây thơ hỏi một câu.
Sau khi nghe long ngạo hỏi câu này thì, Hồ Bích Trâm trầm ngâm không nói gì, nhưng trong đôi mắt nàng Long Ngạo vẫn thấy được nét tĩnh mịch, cô đơn, lạc lõng.
– Ông ấy à, đã mất đi khoảng 10 năm rồi, bị một kẻ cường giả nguyên anh kì giết chết.
Hồ Bích Trâm từ từ nói với Long ngạo giọng điệu u buồn.
– Bà ơi, cháu xin lỗi vì đã gợi dậy nỗi buồn của bà.
Long ngạo cố nén vài giọt nước mắt đáng thương nói.
Hồ Bích Trâm thấy Long Ngạo tỏ ra đáng thương thì buồn cười nói:
– Đứa nhỏ này, ta không trách con đâu, mà từ này về sau ta có thêm con bầu bạn cùng, thì không còn cô đơn nữa.
– Cảm ơn bà bà không trách cháu.
– Ừ, thôi chúng ta ngủ nào.
Nói xong nàng lấy hai cái gối, nàng một cái, hắn một cái, nhưng chăn thì chỉ có một cái, thế là hai người cùng đắp chung.
Chăn của Hồ bích Trâm thật mềm mại, còn có thêm mùi thơm của cơ thể nàng ta, khiến hắn thật dễ chịu. Thế là hắn nhắm mắt lại ngủ, không phải hắn không muốn động tay chân với Hồ Bích Trâm mà hai người mới gặp nhau một lần không thể khiến nàng có ác cảm với hắn được.
Hồ bích Trâm thấy hắn ngủ, thì nàng cũng chìm vào giấc ngủ, nàng cảm thấy rất vui, từ giờ có thêm Long Ngạo bên người thì nàng sẽ bớt cô đơn, lúc ngủ trên môi nàng nở một nụ cười vui tươi.
...
Hồ Bích Trâm có thói quen là dậy sớm, mới khoản 5 giờ sáng thì nàng đã thức dậy, cựa mình một cái chuẩn bị dậy, bỗng nhiên thấy ở dưới bụng mình có cái gì đó vừa cứng, vừa nóng đâm bào bụng mình khiến nàng khó chịu, thế là nàng dùng tay bắy lấy cái thứ nóng, cứng đó, bớp nhẹ một cái khiến nó càng cứng thêm, sau đó nàng nhìn kĩ cái thứ mình đang chạm vào thì mắc cỡ đỏ mặt.
– Tên nhóc này sao mà có cái thứ đó lớn thế, còn lớn hơn chồng mình gấp đôi.
Hồ Bích Trâm nói một mình, sau đó nhận ra mình thất thố nói "mình từ khi Lâm Phú chết thì chưa hề bị nam nhân nào chạm vào" lâu rồi cũng mất cảm giác đó, không ngờ vừa chạm vào cái thứ to lớn đó lại khiến dục vọng của mình dâng cao". Chẳng lẽ mình là một người phụ nữ dâm đãng, nghĩ đến đây gương mặt nàng lập tức đỏ chói. Sau đó nàng lập tức chạy ra ngoài phòng, nhưng nàng không ngờ rằng cái tên cháu tiện nghi của nàng đã tỉnh khi nàng chạm vào tiểu yy của hắn.
– Khặc khặc, nếu nàng tò mò về thứ này thì dễ rồi... haha
Long ngạo dâm đãng nói.