Hệ Thống Liệp Diễm

Chương 80 : Đi Dạo!

Ngày đăng: 01:25 27/06/20

Long Ngạo về đến Lan Gia, thì lập tức đi tìm Lan Như Ngọc, nhưng được hạ nhân nói là Lan Như Ngọc đã đi Lâm Gia gặp Lâm Tiểu Cường, lí do là Lâm Tiểu Cường liên hệ Lan Như Ngọc qua Lâm Gia giúp hắn nghỉ đối sách tìm năm phu nhân của hắn. Biết Lan Như Ngọc qua Lâm Gia rồi, Long Ngạo cũng không có gì làm, liền đi quanh quẫn trong Lan Gia. Không biết đi bao lâu thì đi tới phòng Lan Linh Tuyết, hắn thấy ngoài sân có hai thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp đang quét rác ngoài sân. Trên khuôn mặt đổ mồ hôi, hai thân ảnh này không ai khác chính là Linh Mỹ Âm và Linh Mỹ Nhu?
Từ khi trở thành thì nữ của Lan Linh Tuyết, thì hai người tất bật lo lắng những việc của Lan Linh Tuyết từ ăn uống đến ngủ nghỉ. Hai nàng xuyên năng như thế được rất nhiều người Lâm Gia yêu mến. Hôm nay Lan Linh Tuyết đi ra ngoài, nhưng không cho hai nàng đi theo. Thế là hai nàng ở nhà, không có việc gì làm thế là hai nàng ra ngoài sân quét dọn rác.
– Tiểu Âm, Tiểu Nhu.
Đang lúc hai nàng quét dọn thì ở sau lưng hai nàng quan lên âm thanh gọi tên hai nàng. Thế là hai nàng quay đầu lại thì thấy Long Ngạo.
– Long Ngạo Thiếu Gia.
Hai nàng đồng thanh lên chào Long Ngạo.
– Cái gì mà Thiếu gia, từ này về sau gọi hai ngươi phải gọi ta là Long Ngạo thiếu gia, hiểu không.
Long Ngạo trừng mắt nhìn hai nàng, nếu muốn gần gửi với hai nàng, thì trước hết phải nới lỏng khoản cách giữa ba người đã.
– Nhưng là...
Tiểu Âm vẻ mặt do dự nói.
– Không nhưng nhị gì cả. Quyết định như thế, về sau hai ngươi phải gọi ta là Long Ngạo ca ca, hoặc ca ca cũng được.
Long Ngạo cắt đứt lời nàng nói.
– Long Ngạo ca ca.
Vẫn là Tiểu Nhu cất giọng trước, vẻ mặt ngượng ngường gọi hắn là ca ca.
– Vẫn là Tiểu Nhu ngon.
Long Ngạo lấy tay sờ đầu Linh Mỹ Nhu.
Linh Mỹ Nhu ra vẻ hưởng thủ để hắn sờ đầu.
– Còn Ngươi nữa Tiểu Âm, con không gọi ca ca.
Long Ngạo trừng mắt nhìn Linh Mỹ Âm.
– Vâng, Long Ngạo ca ca.
Linh Mỹ Âm đỏ mặt ngượng ngừng gọi.
– Ừm, Tiểu Âm cũng ngon lắm.
Long Ngạo lấy cánh tay còn lại sờ đầu Linh Tiểu Âm.
– Được rồi, Tiểu Âm, Tiểu Nhu, dừng công việc đi, để ca ca dẫn hai muội đi chơi.
Không chờ các nàng nói, thì Long Ngạo nắm tau hai nàng kéo đi ra ngoài.
Vào trong thành hắn dẫn các nàng đi nhiều nơi, như đi ăn, đi tham quan thành, làm cho hai tiểu nữ hài chưa ra đời lâu hiếu kỳ vô cùng, chỉ chổ này, chỉ chổ kia, lúc trước là Long Ngạo kéo hai nàng, bây giờ đổi thành hai nàng kéo hắn đi.
Đi dạo một hoài thì đến Tiệm bán quần áo, trong đó có rất nhiều quần áo xinh đẹp, ở bên ngoài cửa tim, ba người Long Ngạo đang đứng ngoài đó. Hai tiểu nữ hài dùng ánh mắt ước ao nhìn những trang phục xinh đẹp trong cửa tiệm.
– Muốn không?
Long Ngạo chợt hỏi.
– Muốn!
Hai nàng đồng thanh nói, nhưng sau đó tĩnh lại, ngượng đỏ mặt cuối đầu như hài tử làm sai chuyện gì đó, chuẩn bị chờ trừng phạt.
– Thích thì nói thích, chứ sợ cái gì, nếu muốn cái gì cứ bảo ta, ta mua cho. Không cần ngại, hiểu chưa.
Long Ngạo nhìn hai nàng cười nói.
– Vâng!
Hai nàng lập tức phấn khởi lên.
Sau đó Long Ngạo dẫn hai tiểu nữ hài đi vào trong Tim bán quần áo, bên trong có vài người phụ nữ đang chọn quần áo, bên trong này không có lấy một nam tử nào. Khi đoàn người Long Ngạo đi vào. Thì bị mấy người phụ nữ đang chọn quần áo chú ý. Bọn họ không ngờ trong này lại có nam nhân vào. Có một nữ nhân đang cầm chiếc yếm màu xanh nhạt nhìn nhắm, khi thấy Long Ngạo thì lập tức giấu đằng sau lưng, gương mặt đỏ ửng.
Long Ngạo không quan tâm những người này, trong này đâu có quy định là không cho nam nhân vào đâu, vì thế hắn mặt dày đi vào. Hắn dẫn hai nàng đến nơi bán yếm.
– Ca ca, huynh...huynh ra ngoài đi, được không.
Linh Mỹ Nhu nhìn thấy đống yếm thì quay lại ngượng ngùng nhìn Long Ngạo. Nàng không chịu nổi ánh mắt mọi người nhìn vào nàng với ánh mắt ám muội, khiến nàng ngượng chín đỏ mặt.
– Không được, ta phải chọn quần áo cho hai muội muội của ta.
Long Ngạo vô sỉ nói.
– Ca ca...
Linh Mỹ Nhu ngượng ngùng kêu lên.
– Đi nào, thích cái này, hai cái này.
Long Ngạo đi đến hàng bán yếm, lấy từng cái để trên ngực hai nàng, đo đặt cái nào phù hợp cái nào không phù hợp. Những hành động của hắn làm cho những người trong tiệm trợn mắt. Và hai người Linh Mỹ Âm, Linh Mỹ Nhu không dám ngẩn đầu nhìn ai, đi theo phía sau Long Ngạo.
– Tính Tiền đi chủ quán.
Long Ngại sách một sách quần áo, đủ loại màu sắc, đủ kiểu đi đến chổ tính tiền.
Người tính tiền là Phụ Nữ trung niên, khuôn mặt khá đẹp, nhưng trên mặt có vài nếp nhăn khiến, nhưng cũng không ảnh hưởng quá đến khuôn mặt của nàng.
Phụ nữ trung niên nhìn đống đồ trong tay Long Ngạo thì trợn mắt, tên này đúng là mặt dày siêu hạn, nhìn khuôn mặt như không có gì của hắn thì nàng nguy ngờ hắn có phải là người hay không, mà không có chút ngượng ngùng nào khi làm những chuyện này.
– Tính Tiên Đi chủ quán.
Long Ngạo lập lại một lần nữa.
– Ân! Vâng! Một vạn kim tệ thưa khách quan.
Chủ quán tĩnh lại, sau đó nêu giá tiền của đồ mà Long Ngạo mua.
– Sao...sao mắt thế!
Linh Mỹ Âm run giọng nói, nàng mấy ngày nay cũng tiền tệ của bên trong thế giới con người, một vạn kim tệ cũng đủ cho gia đình bình thường sống hai năm có khi ba năm. Nhưng không ngờ một chút đồ của hai nàng mà lại mắc như thế.
– Không mắc đâu khách quan, những loại quần áo này được làm bằng da các loại yêu thú quý hiếm, nên giá nó mớ như vậy.
Nữ trung niên mỉm cười giải thích.
– Không mắc, chỉ cần hai muội thích là được.
Nói xong Long Ngạo lấy trong nhẵn ra một vạn kim tệ đưa cho chủ quán, sau đó dẫn hai người đi ra khỏi quán.
( Ủng Hộ KP cho Tác giả nào ).
Tác Giả : Hiên_Viên_Đế.