Hệ Thống Liệp Diễm
Chương 82 : Long Ngạo Thổ Lộ!
Ngày đăng: 01:25 27/06/20
Long Ngạo đưa hai nàng về Lan Gia, sau đó đi đến phong của Linh Mỹ Âm và Linh Mỹ Nhu, sau đó mở cửa ra đi vào.
– Két! Két!
Khi vào trong phòng thì Long Ngạo nhìn chung quanh. Phòng hai nàng cũng không lớn lắm, bởi vì mang danh nghĩa thị nữ nên Lan Gia phân phó căn phòng này cho hai nàng. Mặt dù căn phòng khá nhỏ, nhưng cũng khá đầy đủ mọi thứ, bàn, ghế, tủ đều có, nhưng tất cả đều đồ cũ, trong phòng dưới sự dọn dẹp của hai nàng vô cùng sạch sẽ, khiến cho người đi vào cảm giác thoải mái. Ai mà chẳng thích nơi sạch sẽ chứ. Long Ngạo cũng vậy, hắn một tay bế Linh Tiểu Nhu, chân thì đi đến giường của nàng, sau đó đem nàng để xuống giường.
– Bây giờ còn đau không.
Long Ngạo để nàng xuống sau đó nâng bàn chân của nàng lên ân cần hỏi.
– Còn..còn đau...
Linh Mỹ Linh nhíu đôi mày thanh tú nói, nàng bản thân không có tu luyện, thân thể yếu ớt, lần này bị trật chân, nếu là người có tu vị sẽ không đau đến thế.
– Nhìn là biết nó bị trật rồi, ta hiện tại sẽ nối khớp xương lại chổ cũ, rồi sau đó đem đan dược trị Thương ăn vào sẽ hết, biết chưa.
Long Ngạo ôn nhu nói.
– Ừm.
Linh Mỹ Nhu ừm nhẹ một tiếng.
– Aaaaa.
Một tiếng hét thảm quan lên trong căn phòng, tiếng hét này là của Linh Mỹ Nhu. Nàng không nhờ nối xương lại đau đến như thế, khiến cho nàng đau đến mức chảy nước mắt.
– Ngoan...ngoan...không đau...không đau...
Long Ngạo vội vàng ôm choàng lấy nàng sau đó vổ vổ lưng an ủi, vuốt ve nhẹ nhàng tắm lưng mềm mại của nàng, làm cho nàng phân tâm đi cảm giác đau đớn ở chân.
– Thiếu Gia, Tiểu Nhu không sao chứ.
Linh Mỹ Âm, đi đến bên cạnh Long Ngạo lo lắng hỏi thăm. Nàng nhìn thấy Linh Mỹ Nhu đau đớn khóc òa lên như thế thì luống cuống, lo lắng không thôi.
– Không sao, ta đã nối xương nàng về vị trí cũ rồi, bây giờ chỉ cần ăn đan dược trị thương là khỏi.
Long Ngại nhìn Linh Mỹ Âm lo lắng thì mỉm cười nói.
– Không sao là tốt.
Linh Mỹ Âm dùng tay vỗ vỗ đôi gò ngực to lớn của nàng, khiến nó gợn sống ầm ầm, khiến cho đôi mắt của Long Ngạo đang nhìn bộ ngực của nàng muốn hoa.
– Ân!
Linh Mỹ Âm cũng phát hiện hành động của mình vô ý, sau khi nhìn thấy Long Ngạo nhìn ngực của mình với ánh mắt say mê, thì cả khuôn mặt đỏ bừng cả lên. Trong lòng của nàng cũng có chút đắt ý, thiếu gia cũng chú ý đến ta, như thế có thể nói thiếu gia cũng muốn ta.
– Thiếu Gia...
Linh Tiểu Nhu trong ngực Long Ngạo kêu lên một tiếng, bởi vì Long Ngạo lo nhìn ngực Linh Mỹ Âm mà không khống chế được lực đạo mà ôm nàng rất chặt khiến nàng có chút khó chịu.
– A, ta xin lỗi, Tiêu Nhu có sao không.
Long Ngạo hồi phục lại tinh thần, vội vàng buôn tay ra để cho Linh Mỹ Nhu thở, hắn thầm mắng tiếng, không ngờ lại thất thần khi nhìn thấy những cảnh như thế. Hắn mặt dù đã nhìn thấy nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng như lần nào, khi mà nhìn thấy những sóng ngực như thế đều có chút thất thần.
– Thiếu gia...thiếu gia có thể...có thể ra ngoài một chút không.
Linh Mỹ Nhu ngượng ngùng e lẹ nói, nguyên nhân bởi vì phía dưới hai chân của nàng cháy nước, ướt hết cả quần lót ( khố ) khiến nàng cảm thấy khó chịu, nàng muốn thay đồ. Nhưng mà có Long Ngạo ở đây nàng không dám thay, chỉ có thể e lẹ nhẹ giọng nói, mong rằng hắn có thể đi ra ngoài cho nàng thay đồ.
– Sao???
Long Ngạo nhìn nàng một tý, sau đó nhìn xuống đôi chân thoanh dài của nàng đang cọ cọ vào nhau thì hiểu ra chuyện gì. Trên môi hắn xuất hiện một tia cười ta.
– Tiêu Nhu này, nếu ở ngoài có nhiều người thì gọi thiếu gia không sao. Còn ở một mình thì gọi ca ca biết chưa.
Long Ngạo nhìn khuôn mặt đỏ bừng dễ thương của nàng răng dậy nói.
– Vâng, ca ca.
Linh Mỹ Nhu chỉ có thể đỏ mặt nhỏ giọng gọi.
– Tiểu Nhu ngon lắm.
– Tiểu Âm, mau đến đây ngoài, ta có chuyện muốn hỏi hai người.
Long Ngạo nhìn Linh Mỹ Âm còn đứng ờ bên cạnh giường thì nhẹ giọng bảo nàng ngồi xuống giường.
– Vâng, thưa ca ca.
Nàng cũng không dám gọi Long Ngạo là thiếu gia nữa, nàng sợ Long Ngạo giận, không để ý đến nàng nữa. Nàng lập tức đặt mông ngồi xuống bên cạnh Linh Mỹ Nhu, chờ Long Ngạo hỏi.
– Tiểu Âm, Tiểu Nhu, ta hỏi hai ngươi, hai người thấy ta là người thế nào.
Long Ngạo chợt hỏi một câu khiến hai người Linh Mỹ Nhu mơ hồ, không biết trong lời nói của hắn có ý gì.
– Thấy ca ca là người rất tốt.
Linh Mỹ Nhu cất giọng nói mềm mại dễ nghe của nàng lên nói, kể từ khi Long Ngạo cứu hai nàng từ Buổi Đấu Giá đó về, hắn không những không có làm gì các nàng, mà còn để các nàng ở bên cạnh Lan Linh Tuyết làm thị nữ. Mặt dù làm thị nữ, nhưng trong Lan Gia không ai dám làm chuyện gì quá đáng, trong lòng hai nàng biết điều này là bởi Long Ngạo. Có hắn ở đây, thì các nàng sẽ không nị ai khi dễ, nhưng qua mấy ngày mà không thấy hắn ngó ngàng gì. Điều này khiến hai nàng rất thất vọng, tưởng rằng hắn đã quên các nàng rồi.
Nhưng hôm nay thấy hắn đến đây và bào các nàng gọi hắn là ca ca, sau đó dẫn các nàng đi mua đồ. Khiến các nàng rất cảm động, khi nàng bị thương hắn tình nguyện cổng nàng về, hắn quan tâm châm sóc khiến cho linh hồn của nàng run động. Không biết bao giờ thì trong tim nàng đã có đầy hình bóng của hắn, không thể xóa nhòa được. Ở bên cạnh hắn nàng cảm thấy rất an toàn và ấm áp.
– Còn Tiểu Âm, nàng có giống Tiểu Nhu không.
Long Ngạo nghe được lời của Tiểu Nhu thì vui vẻ, sau đó quay sang nhìn Tiểu Âm vẫn còn chưa lên tiếng hỏi.
– Ta cũng như Tiểu Nhu, thấy ca ca là người rất tốt.
Linh Mỹ Âm nhẹ giọng nói, nàng thấy Long Ngạo đối xử tốt với Tiểu Nhu như vậy, thì nàng cũng cảm thấy Long Ngạo là người tốt. Nàng cũng giống Tiểu Nhu, nàng cảm thấy ở bên Long Ngạo cảm giác rất an toàn và ấm ấp. Khiến nàng muốn thân cận hắn. Hình như có một sức mạnh vô hình nào đó mách bảo nàng phải thân cận hắn, điều này khiến nàng không hiểu. Nàng chắt Tiểu Nhu cũng như nàng.
– Thế, Tiểu Âm, Tiểu Nhu có thích ca ca không.
Long Ngạo nghe hai nàng nói thế, thì không cố kỵ gì nữa thổ lộ với hai nàng.
– A...
Hai người Linh Mỹ Âm và Linh Mỹ Nhu kinh hô lên một tiếng, sau đó mặt đỏ lên như bất, lời của Long Ngạo khiến hai người bất ngờ không kiệp phản ứng, nhưng sau khi phản ứng thì khuôn mặt đỏ lên như trái gấc, khuôn mặt cuối gầm vào ngực to lớn của mình không dám nhìn hắn. Hai nàng không biết trả lời hắn như thế nào, điều vui mừng đến với các nàng quá bất ngờ, các nàng không biết phải làm sao.
– Chẳng lẽ hai muội không thích ta sao?
Long Ngạo thấy hai nàng không trả lời, thì khuôn mặt lập tức buồn bả xuống, điều này làm hai người Linh Mỹ Nhu và Linh Mỹ Âm hốt hoảng.
– Không...không phải.
Linh Mỹ Nhu hốt hoảng hét lên lao vào lòng Long Ngạo, khuôn mặt ươn ước, nàng sợ Long Ngạo hiểu lầm, về sau không để ý nàng nữa.
– Không phải cái gì?
Long Ngạo quay lại nhìn nàng khóc sướt mướt hỏi nhẹ.
– Tiểu Nhu...Tiểu Nhu rất...rất thích ca ca.
Nói xong thì nàng cũng chon sâu đầu nhỏ vào trong ngực hắn, không dám ngẩn mặt nhìn Long Ngạo.
– Còn Tiểu Âm, có thích ca ca không.
Long Ngạo quay đầu lại nhìn Linh Mỹ Âm hỏi.
– Tiểu Âm cũng thích ca ca.
Nàng nói xong cũng lao vào lòng ngực của hắn.
Long Ngạo nhìn hai thân ảnh xinh đẹp trong lòng mình, trên mặt lộ vẽ đắt ý, ruốt cuộc hai mỹ nhân cũng tới tay kha kha.
( Ủng Hộ KP cho Tác nào. Tác muốn lên hạn, có nhiều KP tác sẽ cố gắng ra chương nhanh hơn. Hiện tại tác đang cần KP gấp. Mong mọi ủng hộ. Nhưng TLT tác cũng cần, vị đọc giả nào muốn ủng hộ, thì ủng hộ dùm nhé. ).
Tác Giả : Hiên_Viên_Đế.
– Két! Két!
Khi vào trong phòng thì Long Ngạo nhìn chung quanh. Phòng hai nàng cũng không lớn lắm, bởi vì mang danh nghĩa thị nữ nên Lan Gia phân phó căn phòng này cho hai nàng. Mặt dù căn phòng khá nhỏ, nhưng cũng khá đầy đủ mọi thứ, bàn, ghế, tủ đều có, nhưng tất cả đều đồ cũ, trong phòng dưới sự dọn dẹp của hai nàng vô cùng sạch sẽ, khiến cho người đi vào cảm giác thoải mái. Ai mà chẳng thích nơi sạch sẽ chứ. Long Ngạo cũng vậy, hắn một tay bế Linh Tiểu Nhu, chân thì đi đến giường của nàng, sau đó đem nàng để xuống giường.
– Bây giờ còn đau không.
Long Ngạo để nàng xuống sau đó nâng bàn chân của nàng lên ân cần hỏi.
– Còn..còn đau...
Linh Mỹ Linh nhíu đôi mày thanh tú nói, nàng bản thân không có tu luyện, thân thể yếu ớt, lần này bị trật chân, nếu là người có tu vị sẽ không đau đến thế.
– Nhìn là biết nó bị trật rồi, ta hiện tại sẽ nối khớp xương lại chổ cũ, rồi sau đó đem đan dược trị Thương ăn vào sẽ hết, biết chưa.
Long Ngạo ôn nhu nói.
– Ừm.
Linh Mỹ Nhu ừm nhẹ một tiếng.
– Aaaaa.
Một tiếng hét thảm quan lên trong căn phòng, tiếng hét này là của Linh Mỹ Nhu. Nàng không nhờ nối xương lại đau đến như thế, khiến cho nàng đau đến mức chảy nước mắt.
– Ngoan...ngoan...không đau...không đau...
Long Ngạo vội vàng ôm choàng lấy nàng sau đó vổ vổ lưng an ủi, vuốt ve nhẹ nhàng tắm lưng mềm mại của nàng, làm cho nàng phân tâm đi cảm giác đau đớn ở chân.
– Thiếu Gia, Tiểu Nhu không sao chứ.
Linh Mỹ Âm, đi đến bên cạnh Long Ngạo lo lắng hỏi thăm. Nàng nhìn thấy Linh Mỹ Nhu đau đớn khóc òa lên như thế thì luống cuống, lo lắng không thôi.
– Không sao, ta đã nối xương nàng về vị trí cũ rồi, bây giờ chỉ cần ăn đan dược trị thương là khỏi.
Long Ngại nhìn Linh Mỹ Âm lo lắng thì mỉm cười nói.
– Không sao là tốt.
Linh Mỹ Âm dùng tay vỗ vỗ đôi gò ngực to lớn của nàng, khiến nó gợn sống ầm ầm, khiến cho đôi mắt của Long Ngạo đang nhìn bộ ngực của nàng muốn hoa.
– Ân!
Linh Mỹ Âm cũng phát hiện hành động của mình vô ý, sau khi nhìn thấy Long Ngạo nhìn ngực của mình với ánh mắt say mê, thì cả khuôn mặt đỏ bừng cả lên. Trong lòng của nàng cũng có chút đắt ý, thiếu gia cũng chú ý đến ta, như thế có thể nói thiếu gia cũng muốn ta.
– Thiếu Gia...
Linh Tiểu Nhu trong ngực Long Ngạo kêu lên một tiếng, bởi vì Long Ngạo lo nhìn ngực Linh Mỹ Âm mà không khống chế được lực đạo mà ôm nàng rất chặt khiến nàng có chút khó chịu.
– A, ta xin lỗi, Tiêu Nhu có sao không.
Long Ngạo hồi phục lại tinh thần, vội vàng buôn tay ra để cho Linh Mỹ Nhu thở, hắn thầm mắng tiếng, không ngờ lại thất thần khi nhìn thấy những cảnh như thế. Hắn mặt dù đã nhìn thấy nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng như lần nào, khi mà nhìn thấy những sóng ngực như thế đều có chút thất thần.
– Thiếu gia...thiếu gia có thể...có thể ra ngoài một chút không.
Linh Mỹ Nhu ngượng ngùng e lẹ nói, nguyên nhân bởi vì phía dưới hai chân của nàng cháy nước, ướt hết cả quần lót ( khố ) khiến nàng cảm thấy khó chịu, nàng muốn thay đồ. Nhưng mà có Long Ngạo ở đây nàng không dám thay, chỉ có thể e lẹ nhẹ giọng nói, mong rằng hắn có thể đi ra ngoài cho nàng thay đồ.
– Sao???
Long Ngạo nhìn nàng một tý, sau đó nhìn xuống đôi chân thoanh dài của nàng đang cọ cọ vào nhau thì hiểu ra chuyện gì. Trên môi hắn xuất hiện một tia cười ta.
– Tiêu Nhu này, nếu ở ngoài có nhiều người thì gọi thiếu gia không sao. Còn ở một mình thì gọi ca ca biết chưa.
Long Ngạo nhìn khuôn mặt đỏ bừng dễ thương của nàng răng dậy nói.
– Vâng, ca ca.
Linh Mỹ Nhu chỉ có thể đỏ mặt nhỏ giọng gọi.
– Tiểu Nhu ngon lắm.
– Tiểu Âm, mau đến đây ngoài, ta có chuyện muốn hỏi hai người.
Long Ngạo nhìn Linh Mỹ Âm còn đứng ờ bên cạnh giường thì nhẹ giọng bảo nàng ngồi xuống giường.
– Vâng, thưa ca ca.
Nàng cũng không dám gọi Long Ngạo là thiếu gia nữa, nàng sợ Long Ngạo giận, không để ý đến nàng nữa. Nàng lập tức đặt mông ngồi xuống bên cạnh Linh Mỹ Nhu, chờ Long Ngạo hỏi.
– Tiểu Âm, Tiểu Nhu, ta hỏi hai ngươi, hai người thấy ta là người thế nào.
Long Ngạo chợt hỏi một câu khiến hai người Linh Mỹ Nhu mơ hồ, không biết trong lời nói của hắn có ý gì.
– Thấy ca ca là người rất tốt.
Linh Mỹ Nhu cất giọng nói mềm mại dễ nghe của nàng lên nói, kể từ khi Long Ngạo cứu hai nàng từ Buổi Đấu Giá đó về, hắn không những không có làm gì các nàng, mà còn để các nàng ở bên cạnh Lan Linh Tuyết làm thị nữ. Mặt dù làm thị nữ, nhưng trong Lan Gia không ai dám làm chuyện gì quá đáng, trong lòng hai nàng biết điều này là bởi Long Ngạo. Có hắn ở đây, thì các nàng sẽ không nị ai khi dễ, nhưng qua mấy ngày mà không thấy hắn ngó ngàng gì. Điều này khiến hai nàng rất thất vọng, tưởng rằng hắn đã quên các nàng rồi.
Nhưng hôm nay thấy hắn đến đây và bào các nàng gọi hắn là ca ca, sau đó dẫn các nàng đi mua đồ. Khiến các nàng rất cảm động, khi nàng bị thương hắn tình nguyện cổng nàng về, hắn quan tâm châm sóc khiến cho linh hồn của nàng run động. Không biết bao giờ thì trong tim nàng đã có đầy hình bóng của hắn, không thể xóa nhòa được. Ở bên cạnh hắn nàng cảm thấy rất an toàn và ấm áp.
– Còn Tiểu Âm, nàng có giống Tiểu Nhu không.
Long Ngạo nghe được lời của Tiểu Nhu thì vui vẻ, sau đó quay sang nhìn Tiểu Âm vẫn còn chưa lên tiếng hỏi.
– Ta cũng như Tiểu Nhu, thấy ca ca là người rất tốt.
Linh Mỹ Âm nhẹ giọng nói, nàng thấy Long Ngạo đối xử tốt với Tiểu Nhu như vậy, thì nàng cũng cảm thấy Long Ngạo là người tốt. Nàng cũng giống Tiểu Nhu, nàng cảm thấy ở bên Long Ngạo cảm giác rất an toàn và ấm ấp. Khiến nàng muốn thân cận hắn. Hình như có một sức mạnh vô hình nào đó mách bảo nàng phải thân cận hắn, điều này khiến nàng không hiểu. Nàng chắt Tiểu Nhu cũng như nàng.
– Thế, Tiểu Âm, Tiểu Nhu có thích ca ca không.
Long Ngạo nghe hai nàng nói thế, thì không cố kỵ gì nữa thổ lộ với hai nàng.
– A...
Hai người Linh Mỹ Âm và Linh Mỹ Nhu kinh hô lên một tiếng, sau đó mặt đỏ lên như bất, lời của Long Ngạo khiến hai người bất ngờ không kiệp phản ứng, nhưng sau khi phản ứng thì khuôn mặt đỏ lên như trái gấc, khuôn mặt cuối gầm vào ngực to lớn của mình không dám nhìn hắn. Hai nàng không biết trả lời hắn như thế nào, điều vui mừng đến với các nàng quá bất ngờ, các nàng không biết phải làm sao.
– Chẳng lẽ hai muội không thích ta sao?
Long Ngạo thấy hai nàng không trả lời, thì khuôn mặt lập tức buồn bả xuống, điều này làm hai người Linh Mỹ Nhu và Linh Mỹ Âm hốt hoảng.
– Không...không phải.
Linh Mỹ Nhu hốt hoảng hét lên lao vào lòng Long Ngạo, khuôn mặt ươn ước, nàng sợ Long Ngạo hiểu lầm, về sau không để ý nàng nữa.
– Không phải cái gì?
Long Ngạo quay lại nhìn nàng khóc sướt mướt hỏi nhẹ.
– Tiểu Nhu...Tiểu Nhu rất...rất thích ca ca.
Nói xong thì nàng cũng chon sâu đầu nhỏ vào trong ngực hắn, không dám ngẩn mặt nhìn Long Ngạo.
– Còn Tiểu Âm, có thích ca ca không.
Long Ngạo quay đầu lại nhìn Linh Mỹ Âm hỏi.
– Tiểu Âm cũng thích ca ca.
Nàng nói xong cũng lao vào lòng ngực của hắn.
Long Ngạo nhìn hai thân ảnh xinh đẹp trong lòng mình, trên mặt lộ vẽ đắt ý, ruốt cuộc hai mỹ nhân cũng tới tay kha kha.
( Ủng Hộ KP cho Tác nào. Tác muốn lên hạn, có nhiều KP tác sẽ cố gắng ra chương nhanh hơn. Hiện tại tác đang cần KP gấp. Mong mọi ủng hộ. Nhưng TLT tác cũng cần, vị đọc giả nào muốn ủng hộ, thì ủng hộ dùm nhé. ).
Tác Giả : Hiên_Viên_Đế.