Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 103 : Hái hoa phi tặc (3)

Ngày đăng: 14:28 30/04/20


Khương Bồng Cơ nhìn thấy chữ “lương thiện” thì ngẩn ra, bỗng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên có người nói cô lương thiện đấy.



[Một Mét Ánh Dương]: Bác Streamer, vừa nãy bác bảo có kịch vui, ở đâu thế?



Khương Bồng Cơ híp mắt xòe cái quạt đàn hương trong tay ra, trên môi nở một nụ cười kỳ quái.



[Streamer V]: @Mạnh Lên Đừng Ngừng, nhìn cho kỹ vào, mày nên thấy may mắn vì khoảng cách giữa mày và tao là ở hai thế giới khác nhau.



Đăng bình luận này lên rồi, Khương Bồng Cơ mặc kệ khu bình luận đang nổi bão cấp 12 mà quen cửa quen nẻo vòng ra viện phía sau của Lầu Nghênh Xuân.



Bằng thân thủ mạnh mẽ của mình cô nhảy vọt lên bờ tường, núp dưới bóng tối của mái hiên. Cô điều chỉnh lại tần suất hô hấp của mình, kéo mức cảm giác tồn tại của cô về mức thấp nhất.



Khán giả nhìn mà ngây người, Khương Bồng Cơ nghĩ nghĩ rồi bảo Hệ thống bật chế độ quay hồng ngoại lên.



Góc nhìn này của cô vừa vặn có thể nhìn thấy phía cửa ngách của viện này. Bởi vì gần đó có một tòa núi giả che chắn khiến cho ánh sáng không lọt được vào, nên chỗ cửa ngách đó tối một cách khác thường.



[Một Mét Ánh Dương]: Đây chính là viện phía sau lầu xanh à, người qua người lại trông đông vui phết nhỉ?



[Xấu]: Bác Streamer đến đây tìm ai à? Sao thấy toàn là người lạ thế này?



Một lúc lâu sau, khi tất cả mọi người đều cảm thấy mất kiên nhẫn thì vài cái bóng đen lén lút đi ra.



Với sự giúp đỡ của camera HD, khán giả nhanh chóng nhận ra mấy người này là ai.



Đây chẳng phải là bà tử và hai gã quy công vừa nãy mới lục soát phòng Xuân Nhi sao?
Khương Bồng Cơ cười lạnh một tiếng.



Người đàn ông kia nghe được tiếng động liền quay phắt lại, hét lên: “Ai ở đằng đó!”



Không có ai?



Hắn nhíu mày lại, không khỏi hoài nghi có phải là mình đang thần hồn nát thần tính mà nghe nhầm không.



Nhưng chỉ ngay giây tiếp theo, có vật thể gì đó từ trên không trung rơi xuống trúng lưng hắn. Hắn ta còn chưa kịp quay lại nhìn thì trên cổ bỗng dưng nhói đau.



Nhìn tên đàn ông nằm hôn mê trên mặt đất một lúc, Khương Bồng Cơ nói với vẻ thất vọng, “Một con tôm nhãi nhép.”



Nói rồi, một tay xách cổ áo đối phương lên nhẹ nhàng tha hắn vào trong con hẻm sâu.



Khương Bồng Cơ cau mày quỳ xuống ngồi cạnh đối phương, khán giả cũng đồng loạt nín thở, chỉ sợ sẽ quấy rầy cô suy nghĩ.



Một lúc lâu sau, cô rút một cái khăn tay trắng từ trong vạt áo của tên kia ra, trên chiếc khăn có thêu một đóa hoa sen tinh xảo màu trắng.



Chủ nhân của chiếc khăn này không phải là phụ nữ trưởng thành mà là một thiếu nữ chưa chồng, tuổi tác ước chừng hơn mười tuổi, cũng không phải là người của chốn lầu xanh.



Khương Bồng Cơ lại tiếp túc lục ra một cái túi nhỏ từ thắt lưng của đối phương, trong túi có bảy viên trân châu có kích cỡ đồng đều.



[Hoa Cúc Của Hồng Quân Lão Tổ]: Vì seo mà tui cứ có cảm giác dường như bác Streamer biết trên người cái gã này đang giấu cái gì, sờ một phát là ra luôn.