Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1141 : Đánh hứa bùi, chém chư hầu (13)

Ngày đăng: 14:41 30/04/20


Đại lão Kỳ Quan rất kiêng kỵ mỹ nhân Vệ Từ, mà dường như còn rất bất mãn, chuyện từ bao giờ thế này3?



“Chủ công không nghi ngờ chút nào ư?”



Khương Bồng Cơ biết ý anh ta muốn nói nghi2 ngờ điều gì, cô cười nói: “Tử Hiếu có che giấu một bí mật, mà bí mật này liên quan đến ta. Cũng c0hính vì bí mật này, huynh ấy mới không ngại vạn dặm xa xôi đến cậy nhờ ta, dốc lòng dốc sức phụ tá0 ta. Có điều, do bí mật này không được công khai nên Văn Chứng vẫn nghi ngờ huynh ấy cũng là điều 3dễ hiểu. Nếu như huynh muốn nghe, ta có thể nói cho huynh biết, chỉ cần huynh chịu tin...”



Kỳ Quan Nhượng nhất thời ngây mặt ra, rồi lại khôi phục vẻ bình thường ngay lập tức.



“Không cần đâu. Chủ công nắm rõ là được rồi.” Anh ta lắc lắc đầu, khúc mắc trong lòng còn chưa biến mất, nhưng cũng không còn nặng nề như trước nữa. “Chủ công tin tưởng Tử Hiếu như vậy, nếu hắn dám hai lòng, Nhượng quyết không tha cho hắn, nhất định sẽ tiêu diệt hắn.”



Khương Bồng Cơ cười nói: “Văn Chứng coi thường ta quá rồi.”



Kỳ Quan Nhượng nghiêm túc nói: “Không phải không tin tưởng chủ công, mà là...” Anh ta ngừng lại, giữ nửa câu sau trong lòng. Tình cảm nam nữ dễ khiến đầu óc người ta mê muội, mất đi lý trí. Nếu không thì chiêu “gió bên tai” làm sao có thể hiệu quả đến vậy?



Khán giả lót dép hóng chuyện vui, dám nói thẳng trước mặt Streamer mấy câu kiểu như “diệt trừ Vệ Từ” các thứ, đại ca họ Kỳ Quan đúng là dũng sĩ thật sự. Kể cả là thể hiện lòng trung thành đi nữa, chẳng lẽ anh ta không sợ ngày sau bị người ta gây khó dễ sao? Nghĩ tới tác phong làm việc cẩn thận, dè dặt thường ngày của Kỳ Quan Nhượng, khán giả nhất chí cho rằng anh ta không phải loại người thích tự đâm đầu vào chỗ chết. Anh ta dám nói như vậy, tất nhiên là đã nắm chắc được phần nào.



Ví dụ như... Sự tin tưởng mà Khương Bồng Cơ dành cho anh ta, tuyệt đối không hề kém sự tin tưởng mà cô dành cho Vệ Từ.



Tập hợp binh mã xong, Khương Bồng Cơ không dám nán lại lâu, trực tiếp dẫn quân xuất phát ngay.



Dương Tư không cẩn thận đào cho bản thân một cái hố, xém chút nữa là tự chôn sống mình luôn.



Hàn Úc mượn lửa hiệu để truyền tin tức tới quân trú binh tại đồng bằng Tây Xuyên, đám Dương Tư còn chưa tới biên giới Tây Xuyên thì binh lính tại đây đã tập hợp binh lực chuẩn bị chặn đường rồi. Phía trước có người chặn, phía sau có người đuổi, Dương Tư từ bỏ ý định đột phá phòng vây, lúc này mà phá vây thì chỉ có tìm đường chết thôi.



Kẻ địch đã có chuẩn bị nên hiệu quả của việc đánh úp sẽ không được như dự kiến.



Dù có thể phá vòng vây thành công đi nữa thì thời gian chậm trễ cũng đủ để Hàn Úc dẫn binh tới nơi rồi. Đến lúc đó còn phải đối mặt với tình trạng bị bao vây chặt cứng cả trước lẫn sau nữa.



Như vậy chi bằng chơi trò trốn tìm với bọn chúng, kéo dài thời gian.



Trong game có một thuật ngữ chuyên dụng cho chiến thuật lưu manh này của Dương Tư – “thả diều”.



Tần Cung thì muốn đột phá vòng vây, Trình Viễn cũng vậy, chẳng ai muốn ngồi chờ chết cả.



Hai chọi một, quyết định của Dương Tư quả thật quá khó hiểu.




Mẹ nó, có cần thể diện gì nữa không vậy!



Tạ Tắc nói: “Quân sư đừng giận, vừa phải đi bộ vừa phải lội nước, bọn chúng chắc chắn sẽ không trụ được lâu.”



Theo tình hình này thì chẳng cần bọn họ ra tay, tự chúng cũng sẽ mệt đến chết thôi.



Sắc mặt Hàn Úc nghiêm lại, anh ta thì cảm thấy Dương Tư dám tự làm khổ như vậy tất có lý do.



“Tần Hiệu uý, cậu ổn chứ?”



Dương Tư là một văn nhân “yếu đuối”, lại không biết bơi, cả đường đều do binh sĩ bơi khiêng sang.



Trừ ướt áo ra thì cũng không có gì thảm hại lắm.



So ra thì võ tướng tiêu chuẩn là Tần Cung đây thì thảm hại hơn một chút, thở hổn hển, mặt đỏ bừng, trên trán còn rịn mồ hôi nóng. Quần áo ướt nhẹp dính vào người rất khó chịu nhưng lại không thể cởi áo giáp ra, tránh kẻ địch xuất hiện đánh bọn họ không kịp trở tay.



“Không sao.”



Tần Cung điều hoà lại hơi thở, nhìn lướt qua các binh sĩ một lượt.



Bọn họ chỉ nghỉ dưỡng sức một chút là khôi phục sắc mặt bình thường, trông có vẻ đã rất quen với những việc như thế này, không hề phàn nàn nửa câu.



Dương Tư cũng thấy ngay suy nghĩ của hắn, cười nói: “Chủ công nói cho cậu mười nghìn quân tinh nhuệ thì tuyệt đối sẽ không lộn xộn.”



Nghỉ ngơi một chút rồi đại quân lại lên đường.



Bọn họ lội đi theo dòng chảy với tốc độ cực nhanh. Quân địch không thể đuổi kịp trong chốc lát được, Dương Tư suy nghĩ xem bước tiếp theo nên đi như thế nào. Quân chi viện của chủ công muốn đến cũng cần thời gian, gã phải kéo dài thời gian hết mức có thể, ban ngày thì chơi trò trốn tìm, ban đêm thì trốn trong núi nghỉ ngơi dưỡng sức.



Có được mạch suy nghĩ, tâm trạng Dương Tư cũng vui vẻ trở lại.



Với tính cách của gã, một khi rơi vào tay kẻ địch, chắc chắn sẽ bị tiền trảm hậu tấu.



Cho bõ tức!